Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 40

Hội thả hoa đăng mỗi năm một lần,dành cho các cặp đạo lữ hoặc tình nhân cùng nhau ước nguyện và thả đèn trên sông.Kèm theo đó là tiết mục được mong chờ nhất đêm nay "Bách Điểu Vạn Hoa" ,mang tên điểu nhưng không phải điểu.

Mà do hơn mười triệu con đom đóm sếp chồng lên nhau,kết thành hình phượng hoàng ngậm hoa uốn lượn trên không trung,sinh động y như thật.Sau đó sẽ kết thúc bằng màn bắn pháo hoa đủ loại màu sắc,rực rỡ vô cùng.

Đến buổi tối, cậu thay một bộ y phục lụa mỏng màu đỏ tươi thêu hoa văn cửu vỹ hồ ở phía sau.Trang điểm nhẹ nhàng,vẽ thêm một nhánh hoa bỉ ngạn bằng mực đỏ ở khoé mắt bên trái.Làm tăng thêm vẻ quyến rũ phong tình,vừa bước chân ra ngoài đã khiến người ta khó lòng mà dời mắt.

Nhìn đường phố được trang hoàng rực rỡ như vậy, làm Mễ Lạc Tranh nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc ở kiếp trước.Hai người nắm tay nhau đi trên phố,cùng trải qua những năm tháng vui vẻ bên nhau.

Khẽ thở dài,lắc đầu tiếc nuối.Vốn là hai thế giới, hai con người khác nhau ,ngay từ đầu đã là người xa lạ thì còn vương vấn cái gì nữa?

Nhưng cậu sợ gặp lại y ngay lúc này,sợ rằng bản thân không đủ can đảm để đối mặt.Sợ cái thứ tình cảm chôn sâu trong lòng bấy lâu nay,lại lần nữa bộc phát.

Sợ những trận đòn roi và xỉ vả của y,sợ thật sự rất sợ...

Nhưng may thay,trời cao thương sót ban ân,mà mang tiểu Quân Cửu đến bên cậu ngay lúc bản thân yếu lòng nhất.Bé con như tiểu hi vọng của Mễ Lạc Tranh,cho cậu niềm tin trong cuộc sống.Cho cậu động lực mà vui vẻ.

Bé con chính là bảo bối kiếp này của cậu,đôi tay ôm chặt tiểu Quân Cửu khẽ xiết chặt.Bé con đang háo hức nhòm ngó xung quanh, thì cảm giác được hông mình hơi bóp lại.Khiến bé thấy khó thở,nhưng vừa nhìn lên mặt cậu, bé lại không trách nổi.

Tuy chỉ mới năm tuổi nhưng lại rất thông minh,bé hiểu tâm trạng cha bây giờ dường như đang cất chứa tâm sự.Bé thường xuyên thấy cha rơi vào trầm tư ,thường thẫn thờ như người mất hồn.Đôi khi cười rất tươi nhưng ẩn sâu trong ánh mắt lại ảm đạm,buồn bã.

Tiểu Cửu có hỏi nhưng cha không chịu trả lời,toàn xoa đầu bé song đánh trống lãng sang vấn đề khác.Điều này khiến bé cảm thấy không vui,nhưng cũng hiểu được rằng,có nhiều vấn đề đôi khi nói ra cũng không giải quyết được gì.Tiểu Quân Cửu chỉ mong bản thân mình lớn lên thật nhanh,để chia sẽ và bảo vệ cha.Sẽ không để bất cứ ai khinh thường,ức hiếp cha bé nữa.

Lúc này Mễ Lạc Tranh cũng nhận ra bản thân thất thố,liền buông lỏng tay, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.Lần nữa hoà mình vào hội hoa xầm uất.

Ở một nơi khác ,trong không gian to lớn bề thế của xe ngựa,nam nhân mặc trường bào đen thêu hình rồng tứ trảo.Áo choàng khoác ngoài có viền lông thú cùng màu,ngồi ngã người ra ghế dựa hai chân bắt chéo.Tay trái khẽ vuốt lấy mặt nạ,nở nụ cười mỉm không rõ tâm trạng.

Xe do bốn con hắc mã độc giác thần thú của minh giới kéo,hơn nữa thân xe còn khắc một chữ "KIẾM" ,vừa nhìn liền biết người trong xe là ai rồi.Cả bát hoang tam giới này chỉ duy nhất một kẻ mang họ Kiếm mà thôi,xe ngựa đi tới đâu thì đường vắng tới đó.Không một người nào dám đi chung đường với vị ma tôn này cả,đùa sao? tâm trạng tên này thất thường như vậy,lỡ tay giết thì ai chịu trách nhiệm?

Hai tên ma vệ đứng ngoài cửa chờ ,mắt thấy sắp tới nơi,bèn mở miệng hỏi "Chủ thượng...sao người đột nhiên lại muốn tới kinh thành Vũ Quốc làm gì? rõ ràng chúng ta vừa từ thiên giới trở về mà?"

"Người là đang chất vấn quyết định của bổn toạ?"

Giọng điệu tuy nhỏ nhẹ,nge đơn giản như một câu hỏi.Nhưng hàm ý sâu xa trong nó lại mang theo dao găm sắc lẹm,khiến hai ma vệ đánh xe rét run lên vì sợ hãi.

"Dừng tại đây đi,bổn toạ muốn đi dạo một mình"

"Thuộc hạ rõ"

Y khoan thai dùng khinh công bay lên từng ngọn cây,đạp lên tường thành rồi nhàn nhã chạm bước xuống nóc toà tửu lâu cao ngất ngồi ngắm cảnh,Kiếm Trì Uyên cũng không biết tại sao tại sao mình lại muốn tới nơi này nữa.Chỉ là đột nhiên trong lòng chợt nảy sinh niềm mong nhớ với kinh đô Vũ Quốc .Giống như có thứ rất quan trọng đang đợi y ở nơi này vậy.

Hít sâu một hơi dài,mới từ trên đỉnh tháp di ảnh tới bãi đất trống,hoà vào dòng người tấp nập,tuy nhiên do bộ trường bào và dung mạo,dáng người qúa mức bắt mắt lại khiến cho người đi đường liên tục nhòm ngó.Nhưng do khí tràng toát ra từ trong xương cốt y, lại khiến bọn họ hít thở không thông, sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Mễ Lạc Tranh vui vẻ chơi đùa những đoá hoa đăng đầy màu sắc vừa mua được,lựa một chỗ trên con sông để thả đèn.Trên mặt nước giờ đây trôi đầy những ngọn hoa đăng,với kiểu dáng màu sắc to nhỏ ,rực rỡ khác nhau.

Hên thật đấy,hôm nay ra phố trùng hợp lại là hội hoa đăng.Khung cảnh rực rỡ như vậy liền không nhịn nổi,nở nụ cười thật tươi.Nốt ruồi lệ chí nơi mắt trái cũng trở nên sinh động hơn hẳn.Trong vòng tay nhỏ bé,cậu tham lam ôm ấp một đống đèn hoa đăng.Vừa thả vừa nhắm mắt cầu nguyện,mong cho tiểu Cửu khoẻ mạnh hoạt bát,mong cho sư phụ vạn sự bình an,và cuối cùng là mong cho bản thân một điều ước nhỏ nhoi,riêng điều này cậu xin phép giữ kín trong lòng không nói ra.

Kiếm Trì Uyên nhờ lợi thế cao lớn mà lách qua đám dân chúng tham gia lễ hội,định tiến đến lương đình trống cạnh bờ hồ thì ngay lúc này,từ đằng xa hai thằng nhóc mập tầm bảy, tám tuổi hớt ha hớt hải chạy vào trong.Nép sát vào góc ngồi sụp xuống ,cả người không ngừng run rẫy.

Một thanh âm non nớt nhưng đầy vẻ hung ác cũng cùng lúc vang lên "Hai đứa bại trận chúng mày trốn đi đâu rồi?liệu hồn thì trả xiên kẹo hồ lô đây"

"Bằng không để ta bắt được thì ngày này năm sau là ngày giỗ chúng mày đấy."

Cậu bé dáng người nhỏ nhắn,nói còn chưa sỏi hai tay nắm chặt thành quyền, từ đằng xa tiến tới,hung ác buông lời hăm doạ.

Khuôn mặt tuy nhỏ nhưng ngũ quan tinh sảo,mắt phượng sếch mày kiếm nhỏ,sóng mũi cao ,bờ môi mỏng màu cánh sen.Theo lí mà nói với dung nhan và cách ăn mặc này thì con nhà gia thế mới phải chứ? sao lại hung hăng qúa mức như vậy? Phụ mẫu nhân gian dạy con cái đều thế này sao?

Bé con đưa mắt nhìn quanh thì thấy hai thằng béo trốn trong góc đình,tiến vào hung hăng đấm đá một trận ra trò,từng cú nhấc chân đưa tay đều vô cùng bài bản.Xem ra là có sư phụ dạy dỗ,hèn gì hai thằng nhóc kia đánh không lại nó.

Hai thằng béo mặt mày xưng húp,mũi còn chảy cả máu cam bị đá ra khỏi đình.Chúng vừa đau vừa sợ nhưng lại không dám khóc,đành dìu nhau nhanh chân rời đi.

Kiếm Trì Uyên phì cười,cảm thấy thằng nhóc nhỏ này thật thú vị.Đánh người ta song còn xem như không có chuyện gì mà ngồi ăn kẹo ngon lành,rốt cuộc là gia đình như nào mà cho ra lò đứa con "cực phẩm" đến thế chứ?

Tiểu Quân Cửu đang vui vẻ đong đưa hai chân thì một cơn gió lướt qua,cướp mất xiên kẹo trên tay bé.Môi dẫu lên tức giận,mày nhỏ cau lại chống nạnh nhìn tên cướp đáng ghét trước mặt mình.

"Ồ" bé cảm thán kêu lên,tên cướp này cũng hảo soái qúa nhỉ? ta mặc kệ!! hảo soái thì có thể tùy tiện cướp đồ người khác à? sao từ nãy tới giờ toàn sui xẻo gặp "Cướp cạn" thế này.

" Tên vô lại trả kẹo lại cho ta!!"

Y cười cợt,đưa xiên kẹo lên miệng cắn "Ai thấy ta cướp? thứ đồ vật nằm trong tay bổn toạ thì nó là của ta.."

Mắt thấy hai viên kẹo hồ lô đã nằm gọn trong miệng tên ác nhân,bé sốt ruột bấu ngón tay.Cuối cùng cũng ngĩ ra cách thoả hiệp.

Nhỏ giọng nức nở nói " Hức...thúc thúc...ng... người trả kẹo...cho con đi mà...cây kẹo này là tiền con khó khăn lắm mới xin được...mua được có một cây thôi...hức" vừa khóc vừa đưa tay dụi,trông đáng thương vô cùng.

Kiếm Trì Uyên khẽ cau mày lo lắng,y qùy xuống một chân.Nhẹ nhàng ôm bé vào lòng vỗ về,ôn nhu hỏi " Sao lại như vậy? ta nhìn y phục của con cũng không đến nổi mà"

Nge y hỏi bé còn khóc lớn hơn,cố tình dụi mặt vào áo choàng với âm mưu " bẩn chết tên cướp nhà ngươi" ,nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót.

" Hức...mẫu thân con mất sớm...chưa kịp mãn tang thì phụ thân đã rước di nương đang mang thai đôi vào cửa...con là trưởng tử nên bà ta...không thích con...y phục cũng là...bộ con bà ấy không thích...hức...hức"

Tiểu Quân Cửu nói tới đây thì ngưng,nhưng bấy nhiêu cũng đủ hiểu rồi.Kiếm Trì Uyên nge song không khỏi thương tiếc ,đồng cảm trong lòng,đứa trẻ này thật đáng thương.Mẫu thân sớm đã không còn,phụ thân lại không quan tâm, mặc kệ con mình bị di nương hành hạ.

Còn nhỏ đã sống trong hoàn cảnh này,chẳng trách lại hung hăng đến thế.Vậy mà y còn đi ăn hiếp nó nữa chứ.

Kiếm Trì Uyên từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái lệnh bài màu đen,dúi nó vào ngực áo bé con.Ánh mắt cũng nhân từ hơn hẳn " Về sau con cứ việc cầm lệnh bài này tới bất kì hàng quán,tửu lầu nào thuộc minh giới,hay địa giới đều sẽ được dùng đồ miễn phí"

" Y...phục hay trang sức...cũng được ạ" bé khịt mũi nhỏ giọng hỏi

"Ừ,tất cả đều được"

Vừa dứt lời,Tiểu Quân Cửu đột nhiên ôm chầm lấy y xúc động xúc động ngẹn ngào " Thúc thúc cảm ơn người"

Nói song liền buông tay lách qua người y chạy biến khỏi đình,vừa chạy vừa nói " Sau này con nhất định sẽ không để thúc thất vọng"

Kiếm Trì Uyên chắp hai tay sau lưng,đưa mắt dõi theo bóng lưng nhỏ bé kia .Không khỏi lắc đầu cười mỉm nói "Thật là một đứa trẻ ngoan"

Bình Luận (0)
Comment