Editor: Tieen
"Mặc sư huynh." Lúc Tô Mộc xuất hiện, nam tử vẻ mặt khinh miệt kia nhất thời trở nên nhu thuận, lúc nhìn Mặc Thần Dật, trong mắt ẩn chứa tình yêu.
"Thế nào?" Mặc Thần Dật chân sau khi rơi xuống đất, trường kiếm rút về nguyên bản lớn nhỏ, vào vỏ.
Một loạt động tác lưu loát, có vẻ vô cùng soái khí.
Hai nữ tử cùng môn phái đi theo phía sau, hô to soái khí.
Mặc Thần Dật từ nhỏ đã ở trong ánh mắt ái mộ của đông đảo nữ tử, đối với việc này vô cùng vui vẻ tự đắc.
Ở lúc ánh mắt mọi người tụ tập trên người Mặc Thần Dật, Tô Mộc đã đến bên người mẫu Linh Thạch thú, nhìn vết thương nó róc rách máu chảy, còn có quả trứng bởi vì cô tới gần, rơi trên mặt đất run rẩy.
"Nhân loại..." Linh Thạch thú vô cùng kinh ngạc, nhân loại này không phải rời đi sao? Nàng ấy đến đây để cứu nó à?
"Ừm." Tô Mộc nhẹ giọng đáp lại.
Tình huống Linh Thạch thú phi thường không xong, lúc sinh sản bị quấy rầy, thân thể suy yếu còn chưa khôi phục, đã bị thương căn bản, vốn nuôi hơn trăm năm liền có thể khôi phục, nhưng giờ phút này lại theo một đợt người hăng hái chiến đấu một phen, linh lực cạn kiệt...
Miệng vết thương kia mơ hồ có dấu hiệu chuyển sang màu đen, còn có khí tức đứt quãng kia, hiển nhiên không còn sống được bao lâu.
Tô Mộc đã sử dụng pháp thuật chữa khỏi khiến vết thương khép lại.
Khom lưng nhặt trứng lên, đưa cho Linh Thạch thú.
"Ngươi là ai!? Lại giúp súc sinh này!" Có người chú ý tới hành động của Tô Mộc, lớn tiếng quát, ánh mắt mọi người rốt cục từ trên người nam chính dời đi.
Ánh mắt Tô Mộc lạnh lẽo, đứng ở nơi đó, gió thổi lên góc váy, mang theo khí tức thanh lẫm.
"Mang theo nó rời đi." Tô Mộc nghiêng đầu nói với Linh Thạch thú.
"Rời đi? Khẩu khí thật lớn, nó là vật trong túi của chúng ta, làm sao có thể để cho ngươi thả ra!?" Binh đoàn lính đánh thuê Giáp nói.
"Ai nói đây là của các ngươi?" Binh đoàn lính đánh thuê Ất không phục.
"Hiện tại không phải nói vấn đề thuộc về ai, mà là giải quyết tiểu nha đầu này trước, lại nói chuyện." Binh đoàn lính đánh thuê Bính nói.
"Một nha đầu, ta đến!" Binh đoàn lính đánh thuê Đinh, có người xung phong xông lên.
Lính đánh thuê hùng hổ, nhưng mà...
"Ầm...", người đàn ông mang theo vũ khí và rơi xuống thân cây.
"Còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, kết quả chỉ có chút năng lực này, a..." Người của Lăng Vân phái cười nhạo.
Người của Binh đoàn lính đánh thuê Đinh bị cười nhạo, sắc mặt đều đen: "Ngươi lên đi, không dám đừng kêu chíp chíp."
Người trong nhóm lính đánh thuê bọn họ, thực lực gì, bọn họ rõ ràng, tiểu cô nương này không đơn giản!
Vì vậy, họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Cùng ở Hiệp hội lính đánh thuê, người binh đoàn cùng ra ngoài đối với thực lực của mỗi đoàn đội đều đã hiểu qua, có thể ở binh đoàn, đại đa số đều là người ưu tú, cho nên bọn họ cùng người của Binh đoàn lính đánh thuê Đinh không hẹn mà cùng nghĩ.
Chờ những kẻ ngốc Linh Vân phái này xông lên trước, để cho những hoa nhi môn như bọn họ nuôi trong môn phái nhìn xem, hiện thực sẽ làm cho hoa đỏ cỡ nào.
Người của Linh Vân phái mang theo ngạo khí, chịu không nổi mấy tiểu lính đánh thuê châm chọc, lúc này liền có hai người ra tay.
Lúc bọn họ ra tay, Tô Mộc nghiêng đầu nhìn Linh Thạch thú không chịu rời đi.
"Nhân loại, lần thứ hai cảm tạ, nhìn ra được, nhi tử ta phi thường thích ngươi..." Linh Thạch thú nhìn quả trứng bị linh khí vây quanh lơ lửng trước mắt mình, ánh mắt từ ái nhu hòa.
"Rầm, rầm..." Hai tiếng, ngay cả hai người ngay cả mắt cũng không kịp nhìn thấy gì, mỗi người ngã trên thân cây.
"Đa tạ, ta cũng không thích nó." Tô Mộc thản nhiên nói.
Gửi gắm, phiền toái.
Linh Thạch thú: "..."
Nhân loại này vì sao lại tức giận như vậy! Nó sẽ chết, chẳng lẽ không thể lừa dối nó?
***
T: Sorry các nàng chắc hôm nay nhiêu đây thui... tui bị mọc răng khôn uống thuốc vô cái buồn ngủ qué à. Mai sẽ đăng tiếp ạ.
Hiuhiu từ giờ tui hong thông báo lịch đăng nữa chứ mắc công mấy bà chờ mà hong có chương tui ngại lém... hiện tại tui chỉ rãnh mỗi tối để edit cùng với tâm trạng nữa nên khi nào tui edit đủ 5 chương sẽ đăng ạ.
Chúc mọi người buổi tối đọc truyện vui vẻ ... tui
☆☆☆☆☆
11/09/2022