Editor: Tieen
Chương 477: Nàng dâu nuôi từ bé (53)
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
【 Ký chủ như vậy mới tương đối tốt. 】
"Hệ thống, mi thật ngây thơ." Tô Mộc nói với giọng điệu lười biếng, lại mang theo một tia thoải mái sung sướng.
【 Ký chủ, bổn hệ thống có chỗ nào đắc tội với cô ư? Sao lại công kích bổn hệ thống? 】
Nó quan tâm đến ký chủ cũng sai hả?
"Hệ thống, hắn và ta rất giống nhau, không phải sao?" Tô Mộc nhìn Kỷ Ngôn Đình đi về phía mình, nhàn nhạt cùng Cửu Thiên Tuế nói chuyện.
【 Ký chủ nói gì? Bổn hệ thống không hiểu. 】 Cửu Thiên Tuế cự tuyệt trả lời loại đề tài này của Tô Mộc, sợ mình bị dụ nói ra.
Nhưng kỳ thật nó cũng có cảm giác như vậy, đặc biệt là sau khi Tô Mộc giết người ngày đó, cúi đầu nửa quỳ tại chỗ, trên người tản ra hàn lệ khát máu, có thể so với vị kia!
Kỷ Ngôn Đình lại đây, ôm cô vào lòng, xua đuổi cái lạnh trên người cô, liền ôm cô ngồi xuống bàn đọc sách: "Buồn ngủ thì ngủ đi."
Khẽ hôn l*n đ*nh đầu của cô, biết được cô gần đây buồn ngủ, mới vừa rồi thần sắc cũng có chút mệt mỏi.
"Ừm." Tô Mộc ngáp, liền nằm trong ngực hắn ngủ.
Không bao lâu đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô, Kỷ Ngôn Đình liền ôm cô, nhìn quyển sách trên tay.
Một lát sau, Ảnh Thất rón rén đi vào trong, nhỏ giọng nói cho Kỷ Ngôn Đình, An Nhất Nặc đến thăm.
Kỷ Ngôn Đình bảo hắn mời người vào.
An Nhất Nặc cầm hộp thức ăn trên tay, lúc bước vào trong phòng, nhìn thấy trong lòng Kỷ Ngôn Đình còn ôm Tô Mộc, đáy lòng khó chịu, nhưng vẫn cười nói:
"Kỷ đại ca, ta mới học làm vài loại điểm tâm, nghe nói Niệm An tỷ tỷ bị bệnh, mang tới để Niệm An tỷ tỷ nếm thử."
Kỳ thực là nhận được tin tức, những người vô dụng kia lại không g**t ch*t Bạch Niệm An, thật vất vả mới có tin tức biết được ả ta hồi kinh, mai phục trên đường, ngay cả một nữ tử cũng giết không được!
Cho nên hôm nay nàng đến xem, Bạch Niệm An đến tột cùng như thế nào?
Nhưng thấy Kỷ Ngôn Đình cưng chiều ả ta như thế, An Nhất Nặc không muốn thừa nhận mình tức đến đỏ mắt!
Tất cả những gì nàng muốn chỉ là một cái nhìn hắn, nhưng không có gì cả.
Nhưng Bạch Niệm An, nửa năm không thấy bóng người, Kỷ Ngôn Đình lại cam nguyện chờ ả ta.
Thâm tình như thế ả còn không quý trọng, vì sao hắn còn phải toàn tâm toàn ý đối đãi với ả ta chứ!?
An Nhất Nặc cảm nhận được, vô cùng bất công.
Nhưng tình yêu, vốn không phải trả giá sẽ được đền đáp.
Lại nói chi về sự công bằng?
Kỷ Ngôn Đình ngước mắt nhìn An Nhất Nặc, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng thản nhiên:
"Nàng ấy bệnh như thế nào, An tiểu thư không biết sao?"
An Nhất Nặc hoảng hốt, thiếu chút nữa chân mềm nhũn dưới ánh mắt chăm chú của hắn.
"Kỷ, Kỷ đại ca nói cái gì? Ta không hiểu." An Nhất Nặc ổn định tâm thần, trả lời.
Nàng không thể lộ ra sơ hở, những người đó đều đã chết, không thể tra đến trên đầu nàng!
An Nhất Nặc bình tĩnh không duy trì được bao lâu, vội vàng mà đến, vội vàng cáo từ.
Nàng sợ mình còn ở lại đây, chỉ làm cho người ta càng hoài nghi.
"Ảnh Thất, cầm đi cho cá ăn." Ánh mắt Kỷ Ngôn Đình lạnh lùng nhìn hộp thức ăn An Nhất Nặc lưu lại, không chút nào che dấu chán ghét.
"Vâng, đại nhân." Ảnh Thất theo ý của hắn đem hộp thức ăn chướng mắt lấy đi.
"Tại sao lại giận vậy?" Tô Mộc nghe được tiếng động, tỉnh lại một chút, tựa vào trong ngực hắn cảm nhận được người hắn phát ra sự lạnh lẽo, lười biếng hỏi một câu.
"Sao lại tỉnh? Ngủ thêm một chút nữa." Kỷ Ngôn Đình cúi đầu nhìn cô, rét lạnh trong đáy mắt đều chuyển hóa thành ý cười.
Nhìn cô mở to con ngươi đang lim dim nhìn mình, bộ dáng kia, đáng yêu cỡ nào.
"Lười mấy ngày, muốn đi ra ngoài một chút." Tô Mộc dụi dụi mắt, duỗi thắt lưng.
Trì hoãn mấy ngày, cũng nên tỉnh lại, lấy lại tinh thần, tiếp tục kế hoạch kiếm tiền của cô!