Chương 480: Nàng dâu nuôi từ bé (56)
Lão bà tử hiển nhiên có chút tức giận, trừng mắt nhìn lão già.
Lão đầu tử thổi râu ngạo kiều hừ hừ nói: "Ngươi cứ thích miên man suy nghĩ lung tung, đã từng tuổi này, mà giống như còn trẻ vậy."
Lão già ngươi thiếu đánh phải không? Lão bà tử cũng không để ý xung quanh nhiều người như vậy, chống nạnh liền mắng.
"Ha ha ha ha..." Người chung quanh một trận cười vang.
"Hai người các ngươi, muốn đánh nhau thì về nhà đi, chúng ta còn phải nghe chuyện Thừa tướng đại nhân cùng phu nhân."
"Phu thê đầu giường cãi cuối giường hòa, hai người các ngươi có thể thong dong một chút."
...
Mọi người một phen trêu chọc qua đi, nhìn Kỷ Ngôn Đình và Tô Mộc cùng mọi người ngồi trên ghế đá bên bờ sông, xung quanh hai người vây quanh một đám người đông đúc, đều nghiêng tai nghe, đặc biệt náo nhiệt.
"Thừa tướng đại nhân, ngài cùng phu nhân quen biết như thế nào?" Tất cả mọi người đều tò mò, là nữ tử như nào có thể được Thừa tướng đại nhân ái mộ.
Kỷ Ngôn Đình nhìn Tô Mộc bên cạnh, nhẹ nhàng cười mở miệng: "Nàng ấy là nàng dâu nuôi từ bé của ta."
Tô Mộc: "..."
Hắn vẫn còn tưởng thật, đúng không??
Các bá tánh:
"Nàng dâu nuôi từ bé? Thừa tướng đại nhân cùng phu nhân kia có thể nói là thanh mai trúc mã a."
"Nói như thế, Thừa tướng đại nhân tham gia khoa cử, phu nhân vẫn luôn ở nhà chờ? Mấy ngày gần đây Thừa tướng đại nhân mới đưa phu nhân đến kinh thành sao?"
Lời này cũng giải tích rõ, vì sao thừa tướng đại nhân bên cạnh vẫn không có nữ nhân, là bởi vì trong nhà cũ còn có thanh mai trúc mã kiều diễm. Thê tử đang chờ đợi.
Kỷ Ngôn Đình chậm rãi nói, nói từ nhỏ Tô Mộc đến trấn học y thuật kiếm tiền, chờ lúc hắn tham gia khoa cử ở bên cạnh hắn, ở bên cạnh hắn cũng luôn vì cuộc sống của bọn họ bôn ba kiếm tiền, sau đó cũng vẫn cùng hắn đến kinh thành, vào kinh khắp nơi cần tiền tài, nàng cũng càng thêm bận rộn.
Kỷ Ngôn Đình nói xong, Tô Mộc cũng sắp tin.
Cái gì gọi là kiếm tiền cho hắn?
Cô kiếm tiền tiện thể nuôi hắn có được không?
Bổ não này là bệnh, phải chữa.
Kỷ Ngôn Đình nắm tay Tô Mộc, nhẹ nhàng nhéo nhéo, hiển nhiên là nhìn ra ý tứ biểu đạt trong đáy mắt nàng, nhìn nàng, dùng một đôi mắt rực rỡ như tinh hà mang theo nụ cười nhìn nàng: "Niệm An muội muội, mấy năm nay muội vất vả rồi."
Tô Mộc: "..."
Hai người nhìn nhau trong mắt dân chúng, hiển nhiên là thâm tình tương kiến, một phen khiến người ta hâm mộ.
"Thừa tướng đại nhân bây giờ cũng là công thành danh toại, phu nhân cùng Thừa tướng khi nào thành thân?" Lời này lại được nhắc tới.
Dân chúng sau khi nghe Kỷ Ngôn Đình miêu tả qua đi, lại càng biết được vì sao Kỷ Ngôn Đình che chở nữ tử bên cạnh hắn như vậy.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng thừa tướng đại nhân trải qua chua ngọt cay đắng, không rời không bỏ, cái giá của tình nghĩa này, có mấy người có thể làm được?
Hai người hiện giờ ở trong mắt dân chúng, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi a.
Trong mắt Kỷ Ngôn Đình tinh hà lóe lên, nhìn Tô Mộc, hỏi: "Niệm An muội muội, khi nào nàng gả cho ta?"
"Gả cho ngài ấy!"
"Gả cho ngài ấy!"
"Gả cho ngài ấy!"
...
Lần này bên bờ sông truyền đến âm thanh vang dội, làm cho người đi đường ghé mắt nhìn.
Đồng thời Bắc Thần Diệc ở bên bờ sông cách đó không xa cải trang đi ra ngoài, theo sau là thái giám tổng quản cũng cải trang.
Bắc Thần Diệc cũng nghi hoặc nhìn cảnh tượng náo nhiệt phi phàm bên kia, hỏi: "Tiểu Toàn Tử, tại sao bên kia lại náo nhiệt như vậy?"
Tiểu Toàn Tử nghiêm túc nghiêng tai nghe xong, cười giải thích: "Hồi Hoàng, hồi công tử, là có người ở đây cầu thân, dân chúng góp vui mà thôi."
Bắc Thần Diệc cũng gật đầu, hài lòng với tự thân cưới gả mà hắn ta ban hành bây giờ đã có hiệu quả, dân chúng cũng tôn sùng, dân phong vẫn tốt.