Editor: Tieen
Chương 525: Săn giết huyết tộc (35)
Tô Mộc quay đầu lại, ngước mắt nhìn hắn, xâm nhập vào trong con ngươi đỏ máu lại mang theo cố chấp của hắn, hơi giật mình.
Giương cung bạt kiếm của hai người cứ như vậy yên tĩnh, Tô Mộc bảo Hạ Thiên gọi bác sĩ tới xem cho Lê Cẩn.
Tư Ngộ đã đến đang đứng ở ngoài cửa chờ đợi, nhận được tin tức lập tức đi vào.
Nhìn thấy bức tường bị đẩy ngã, khóe môi Tư Ngộ co rút ra.
Hai người này cãi nhau, chính là không giống nhau.
Tư Ngộ nhìn Lê Cẩn ngồi ở chỗ đó, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tô Mộc, dường như khổ đại thâm thù.
Tư Ngộ xem thương tích cho Lê Cẩn, Hạ Thiên sai người tiến vào đem vách tường đổ xuống này dọn dẹp sạch sẽ.
Viên đạn bị Tư Ngộ lấy ra, vết thương mở rộng mới được ngăn lại, nhưng có một số viên đạn vỡ ra một chút, chất lỏng bên trong viên đạn chảy ra, chỉ có thể đem khối thịt kia cắt bỏ, nếu không miệng vết thương có thể bị mở rộng hơn...
Trong suốt quá trình này, Lê Cẩn tựa hồ không cảm giác được đau đớn, cũng không hé môi có chút nào.
Nhưng mồ hôi trên trán hắn lại phản bội hắn.
Rõ ràng chính là đang ẩn nhẫn.
"Hai vị tiểu tổ tông, sau này các người cãi nhau, có thể dùng phương thức bình thản một chút không?" Tư Ngộ nhìn viên đạn mình lấy ra lần nữa, lau mồ hôi trên trán.
"Bất quá, bà cô nhỏ, viên đạn này của cô đối với huyết tộc, quả thật trí mạng, nếu ngày nào đó cô khó chịu, trực tiếp hướng trái tim Lê Cẩn bắn một phát, vậy thật sự không cứu được."
Lời nói của Tư Ngộ làm cho ánh mắt Lê Cẩn lại trầm xuống.
"Không." Tô Mộc trả lời.
Tuy rằng giọng điệu bình thản, nhưng lộ ra kiên định.
Sắc mặt Lê Cẩn lúc này mới tốt lên.
"Viên đạn này của cô có chút khác với viên đạn trong tay huyết săn, so với đạn của bọn họ có lực sát thương lớn hơn, lấy từ đâu ra thế?" Tư Ngộ giống như lơ đãng hỏi, nhưng kỳ thật hắn đối với người chế tạo viên đạn này đã muốn kéo ra thật lâu.
"Tôi."
Tư Ngộ: !?
Được rồi, hắn còn không bằng không hỏi.
Tư Ngộ đem vết thương xử lý xong toàn bộ, nhìn mặt đất vết máu loang lổ kia, l**m l**m môi, lẩm bẩm: "Đáng tiếc số máu này."
Tư Ngộ thu dọn hòm y tế một phen, Hạ Thiên bên kia cũng đã nhanh chóng xử lý xong vách tường.
Hai người liếc nhau một cái, nhao nhao rời đi.
Một phòng yên tĩnh.
Tô Mộc nhìn băng vải màu trắng trên tay và chân hắn, ánh mắt buông lỏng.
"Lê Cẩn, vừa rồi đả thương anh, là tôi không đúng."
"Sau này anh đừng động vào máy tính bảng của tôi."
Lê Cẩn nhìn cô, mở miệng: "Không."
Không chỉ không cho cô xem máy tính bảng, điện thoại di động cái gì cũng phải tịch thu, để cho cô chỉ có thể nhìn anh.
Tô Mộc: "..."
Không có cách nào để nói đạo lý, phải không?
Tô Mộc muốn rời đi, Lê Cẩn trước một bước túm lấy cổ áo sau của cô, nhưng vết thương trên cổ tay bởi vì hắn dùng lực như vậy, lại bắt đầu chảy máu.
Tô Mộc nhìn băng màu trắng chảy ra máu tươi, nói: "Buông ra."
"Em sẽ đi." Nếu hắn buông ra, cô sẽ đi, vì vậy hắn sẽ không buông.
Tô Mộc bất đắc dĩ: "Không."
Lê Cẩn vẫn không buông cô như trước, bất quá nắm lấy tay cô trượt xuống, rơi vào bên hông cô, liền ôm cô, nằm trên giường.
Lúc nằm xuống, Tô Mộc đưa lưng về phía hắn, nhưng hắn dùng lực xoay người Tô Mộc, Tô Mộc đối diện với hắn.
Hắn liền dùng đôi mắt đỏ máu này nhìn cô, cũng không nói lời nào, rất cố chấp.
Tô Mộc vẫn bất đắc dĩ như trước.
Mái tóc vụn trên trán bị hô hấp của hai người thổi rơi, chặn lại đôi mắt của cô.
Hắn đưa tay ra, vén tóc cô sau tai từng chút một, sau đó tiếp tục nhìn cô.
Nửa giờ sau, hắn vẫn duy trì trạng thái như vậy nhìn cô, Tô Mộc lại không chịu nổi cùng hắn chịu đựng như vậy, nhắm mắt ngủ.