Chương 526: Săn giết huyết tộc (36)
Lê Cẩn nhìn gương mặt ngủ yên tĩnh của cô, nghe cô nhẹ nhàng hô hấp, trong lòng có chút tê dại, mơ hồ nổi lên xúc động muốn đem cô giờ phút này cất giữ lại.
Ý nghĩ nguy hiểm này của hắn vừa mới ra tới, Tô Mộc liền cảm giác được, chậm rãi mở mắt ra, lại bị bàn tay của hắn che khuất tầm mắt.
"Ngủ." Giọng nói của hắn là khàn khàn nhẹ nhàng, cùng với giọng nói của hắn, hơi thở nguy hiểm đã phai mờ, Tô Mộc chỉ nghe được tiếng hô hấp của hắn truyền đến, còn có nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn.
"Thời Nhiễm, đừng chạy trốn." Nếu cô chạy trốn, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì làm tổn thương cô.
Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng Tô Mộc từ trong đó nghe được bất an.
Đưa tay, kéo tay hắn ra, nhìn đôi mắt đỏ máu của hắn, chuyên chú cố chấp, thân thể Tô Mộc nhẹ nhàng lật một cái, ngồi trên người hắn.
Đáy mắt Lê Cẩn mang theo nghi hoặc nhìn cô.
Tô Mộc cúi đầu, áp lên môi hắn, mái tóc dài từ bên tai trượt xuống, che khuất hai người, cũng che khuất đồng tử khẽ mở của Lê Cẩn.
Tô Mộc chống đỡ hơi đứng dậy, nhìn hắn vẫn sững sờ nhìn cô như trước, đáy mắt nghi hoặc mà nhẹ nhàng, dường như có chút không biết làm sao.
"Ngu ngốc..." Khóe môi khẽ nhếch, lún đồng tiền như hoa, đôi mắt trong suốt chỉ chứa đựng bóng hình của hắn, rạng rỡ lấp lánh, đẹp đến mức khiến hô hấp của hắn ngừng một nhịp.
Tay Tô Mộc thò vào cổ áo hắn, nhưng Lê Cẩn lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia của cô, tùy ý cô muốn làm gì thì làm.
Cho đến khi...
"Ưm hừ ~" Lê Cẩn kêu lên một tiếng đau đớn, tầm mắt rốt cục dời khỏi con ngươi cô, di chuyển về phía đôi bàn tay thon dài của cô, đang nắm ngực anh.
Kinh ngạc nhìn về phía cô.
Lông mày khẽ nhíu, thần sắc của cô nhiễm hàm ý cười phô trương, phá lệ động lòng người.
Trên tay Tô Mộc vẫn trượt xuống, mang theo nóng rực, Lê Cẩn chỉ cảm thấy khô nóng lan tràn, con ngươi nhìn cô nóng rực lên.
Âm thanh v**t v* quần áo vang lên, cả phòng ấm áp...
Thời khắc chiếm hữu cô, tất cả cảm xúc ẩn giấu như bất an, nôn nóng của hắn đều bị hóa giải, chỉ muốn có được cô, hung hăng yêu cô...
Ngày hôm sau.
Ngoài cửa phòng Lê Cẩn.
Hạ Thiên sớm đứng ở bên ngoài chờ đợi, nhìn cửa phòng đóng chặt kia, nghi hoặc rối rắm, không biết có nên ấn chuông cửa hay không.
Dựa theo trước đây mà nói, lúc này cậu chủ đã dậy.
Huyết tộc từ trước đến nay đều là hoạt động ban đêm, ban ngày nghỉ ngơi, nhưng thời gian huyết tộc cần nghỉ ngơi cũng không nhiều, cho nên ban ngày cậu chủ có việc cũng vẫn hoạt động như trước.
Sau khi Thời Nhiễm tiểu thư đến, thời gian của Lê Cẩn liền đồng bộ với cô, cho nên thời gian của Hạ Thiên chờ Lê Cẩn bên cạnh cũng đều theo Lê Cẩn mà biến hóa.
Hạ Thiên đứng ở ngoài cửa phòng chờ hồi lâu.
Lúc Tư Ngộ tới, nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng ở bên cửa, nghi hoặc: "Sao anh không đi vào?"
Ngày hôm qua Lê Cẩn bị thương, sau khi hắn tới, cũng đơn giản ở lại, sợ Lê Cẩn cùng vị bà cô nhỏ kia lại cãi nhau, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn vẫn nên ở lại tùy thời cứu mạng.
Tư Ngộ ở nơi này cũng có chỗ nghỉ, chỉ là khi không có chuyện của hắn, hắn vẫn không nguyện ý ở lại, ngoài miệng là ghét bỏ nơi này buồn bực, trên thực tế...
Ai lại biết đâu?
Hạ Thiên nhìn Tư Ngộ, liếc mắt một cái trả lời: "Ông chủ và Thời Nhiễm tiểu thư chưa ra." Quan niệm thời gian của ông chủ đặc biệt mạnh mẽ, mà duy chỉ có hôm qua sau khi cãi nhau với Thời Nhiễm tiểu thư, sáng nay.
"Ách..." Tư Ngộ sờ sờ cằm, tựa hồ đang suy tư, lập tức cười tà ác, "Anh không sợ hai người họ b*p ch*t nhau?"
"Ông chủ sẽ không bị b*p ch*t." Hạ Thiên vô cùng nghiêm túc trả lời.
Tư Ngộ liếc mắt nhìn Hạ Thiên một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đồ không có chút tình thú."