Hôm nay quay xong sớm, lúc ra khỏi trường quay, mới là mười một giờ rưỡi tối.
Hai người đi trên con đường của cơ sở điện ảnh và truyền hình, vẫn duy trì sự trầm mặc trước đó.
Kiếp trước nguyên chủ có thích Hạ Lẫm không?
Có thích, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là thích mà thôi, bởi vì làm bạn với Hạ Lẫm trải qua thời kỳ gian nan, mới càng biết, bọn họ cũng không thích hợp.
Mà Hạ Lẫm đối với nguyên chủ, là từ người xa lạ đến bạn bè lại đến quan hệ bạn tốt mà thôi.
Nguyên chủ và Hạ Lẫm, là loại quan hệ hữu nghị rất thuần khiết.
Lúc Hạ Lẫm đi lấy xe điện, Tô Mộc thì đứng ở ven đường chờ, nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu trị giá ngàn vạn dừng ở trước mặt.
Ngay sau đó nhìn thấy cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, đầu tiên là nhìn thấy kính râm che hơn phân nửa khuôn mặt, tiếp theo chính là bờ môi gợi cảm màu đỏ.
Tay tháo kính râm xuống, ánh mắt lướt qua Tô Mộc, nhìn Hạ Lẫm, kiều diễm cười chào hỏi.
"Hạ Lẫm, đây là phải đi rồi sao?"
Sau đó ánh mắt rơi xuống, nhìn thấy chiếc xe điện hắn đẩy, đáy mắt hiện lên một tia cười nhạo.
Mở cửa xe ra, chân trắng nõn thò ra, lập tức toàn bộ thân thể đứng dậy.
Tóc dài uốn lượn, gợi cảm với lễ phục màu đỏ rượu, hiển nhiên là vừa mới từ bữa tiệc nào đó đi tới.
Cô ta bước đi thướt tha, đi về phía Hạ Lẫm.
Người phụ nữ này thoạt nhìn chỉ khoảng hai bảy hai tám tuổi, nhưng thực tế đã ba mươi chín.
Hai năm liên tiếp giành được giải thưởng ảnh hậu, là nữ diễn viên hàng đầu hot nhất trong làng điện ảnh và truyền hình: Giang Oanh Tâm.
"Tâm tỷ." Hạ Lẫm lễ phép chào hỏi.
"Toàn bộ phân cảnh của cậu đã quay xong rồi sao?"
"Vâng."
"Hạ Lẫm, gần đây chị thấy đạo diễn bên kia có một bộ phim không tệ, đang thiếu nam chính, chị cảm thấy cậu cũng rất thích hợp, nếu không chị đề cử cho cậu?"
Giang Oanh Tâm nhìn Hạ Lẫm trước mặt, ý cười nhợt nhạt, mang theo một cỗ không cần nói cũng biết.
"Cám ơn Tâm tỷ." Hạ Lẫm vẫn lễ phép trả lời, làm bộ nghe không hiểu ý cô.
"Không cần khách khí, ai cũng có lúc khó khăn, nếu không cậu đừng vội đi trước, chờ chị quay xong cảnh này, chúng ta tụ tập một chút." Nói xong, tay cô ta hướng về phía Hạ Lẫm đang nắm tay cầm xe điện duỗi tới.
Hạ Lẫm dời tay, khẽ cười nói: "Cám ơn ý tốt của Tâm tỷ, tôi và người đại diện còn có việc, đi trước."
Rất rõ ràng là tín hiệu cự tuyệt, Giang Oanh Tâm làm sao có thể không rõ, nhưng vẫn nhẫn nại cười nói:
"Hạ Lẫm à, hiện tại đã khác với trước kia, tính tình của cậu ở trong giới là phải chịu thiệt, chị cố ý muốn dẫn dắt cậu, còn cậu thì sao, cũng đừng tùy ý tính tình, nghĩ thông suốt thì gọi điện thoại cho chị."
Cô ta lấy một tấm danh thiếp từ trong túi, đặt ở vị trí đầu xe, bước chân thướt tha lại lên xe, sau khi lên xe, hướng về phía Hạ Lẫm cười cười, cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, xe chạy vào cơ sở điện ảnh và truyền hình.
Hạ Lẫm nhìn tấm danh thiếp kia, lửa giận trong đáy mắt nhất thời nổi lên.
Anh không ngốc, cái vòng tròn này là cái dạng gì anh cũng rất rõ ràng, Giang Oanh Tâm là ảnh hậu, là nữ minh tinh siêu hot, nhưng danh tiếng tài vận phía sau lưng, đều là giẫm lên bao nhiêu người đi lên...
Cô ta muốn chơi thế nào đều được, nhưng anh không phải là một món đồ chơi, cô ta muốn chơi thì chơi!
Lúc Hạ Lẫm muốn vứt bỏ danh thiếp, Tô Mộc đưa tay cầm lấy.
Hạ Lẫm còn mang theo ánh mắt tức giận nhìn Tô Mộc: "Cô làm gì vậy!?"
"Không có, cậu không phải muốn vứt đi sao? Tôi giúp cậu ném nó." Đây chính là thứ tốt có thể kiếm tiền, ném đi thật đáng tiếc.
Vì để phù hợp với tính cách của nguyên chủ, Tô Mộc đương nhiên không nói như vậy.
Nhanh chóng ghi nhớ số điện thoại cá nhân của Giang Oanh Tâm, xé nát danh thiếp trước mặt Hạ Lẫm mới ném đi.