Tuy rằng kỹ thuật diễn của hai người mới lạ, nhưng đều có thể thấy được một chút.
"Tiểu Mãn, em cũng ở chỗ này a." Giọng đàn ông giàu từ tính vang lên.
Tô Mộc vừa nhìn, là người đàn ông cùng Giang Oanh Tâm làm chuyện không thể miêu tả.
Nhìn anh ta một thân trang phục vương gia, sắc mặt nhu hòa nhìn Cốc Tiểu Mãn, đưa tay muốn sờ sờ đầu Cốc Tiểu Mãn, bị Cốc Tiểu Mãn né tránh.
"Thật ngại quá, chúng ta không quen." Cốc Tiểu Mãn nhìn người đàn ông nói.
Người đàn ông cưng chiều cười: "Em, được thôi, không quen thuộc, anh đi quay phim trước, em làm quen bạn mới nhiều chút."
Ánh mắt đảo qua Dịch Yên, lại đảo qua Tô Mộc, cũng không dừng lại xoay người.
"Tiểu Mãn, cậu có biết anh ta không? Nhìn quần áo của anh ta, hình như là diễn Cửu vương gia." Dịch Yên làm hình trái tim nâng đỡ.
Cốc Tiểu Mãn rõ ràng không thích người đàn ông kia, nói: "Đáng tiếc nhân vật, người này không xứng diễn."
"A, Tiểu Mãn, nhìn cậu và anh ta hình như rất quen thuộc."
"Không quen không quen, chỉ là anh ta luôn có bộ dáng rất quen thuộc với tớ, nhìn cũng phiền."
"Anh ta không phải là coi trọng cậu chứ?"
"Cũng đừng..."
"Ha ha ha... Đùa giỡn với cậu."
Hai cô gái trò chuyện vui vẻ.
Tô Mộc nhìn tin nhắn Giang Oanh Tâm trong hòm thư trả lời: Ra giá.
Tô Mộc suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Hạ Lẫm.
Mộ Hạ: Hạ ảnh đế, hỏi một chuyện.
Vốn tưởng rằng sẽ đợi một lát, kết quả rất nhanh liền nhận được hồi âm.
Hạ Lẫm: Ừm.
Mộ Hạ: Tôi vô tình có được một thứ, có người bảo tôi ra giá bán đồ cho họ, cậu nói tôi ra giá bao nhiêu mới thích hợp?
Hạ Lẫm: Chuyện gì liên quan tới tôi.
Mộ Hạ: Nhưng đây là tài khoản của công ty.
Hạ Lẫm: Tự mình cân nhắc.
Mộ Hạ: Nhưng, nhưng tôi không biết mới hỏi cậu.
Hạ Lẫm: Thứ gì?
Mộ Hạ: Cũng quan trọng như trinh tiết cổ đại.
Hạ Lẫm: "..."
Mộ Hạ: Nếu không chúng ta tính như vậy, Hạ ảnh đế, nếu bán cậu, cậu cảm thấy có thể bán được bao nhiêu?
Hạ Lẫm: Bán tôi?
Mộ Hạ: Một phép so sánh.
Hạ Lẫm: Không bán.
Mộ Hạ: Hạ ảnh đế, cho một cái giá.
Bên kia Hạ Lẫm nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, khóe môi co rút.
Nếu không phải biết cô có ý gì, hắn cho rằng cô muốn hắn như thế nào!?
Mộ Hạ này, nói chuyện sao lại kỳ quái như vậy.
Phía Tô Mộc.
【 Cơ chế khấu trừ OOC: Cảnh... Tút tút tút —— 】
Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ à, đã nói vị kia rất dễ hoài nghi, sự hoài nghi này, Cơ chế khấu trừ OOC sẽ trừ tích phân, may mà bổn hệ thống kịp thời ngăn cản. 】
Cơ chế khấu trừ OOC chủ yếu dựa trên mức độ nghi ngờ của người trong thế giới nhiệm vụ là yếu tố chính.
Vừa rồi chỉ là hoài nghi rất nhỏ, nó còn có thể ngăn trở một chút, nếu...
【 Ký chủ, cô chú ý một chút, OK? Đừng lúc nào cũng làm cho bổn hệ thống mệt mỏi như vậy. 】
"Cơ chế có quá nhiều lỗ hổng, hệ thống vất vả rồi." Tô Mộc nói.
Chỉ cần là hoài nghi, đều sẽ được tính vào.
Cửu Thiên Tuế: 【 !? 】
【 Ký chủ, lỗ hổng nhiều, tại sao lúc đó cô không phản hồi với bộ phận định chế!? 】
"Có hệ thống, còn được."
Cửu Thiên Tuế khóc: 【 Cho nên ký chủ nói muốn chia đều tích phân bị trừ với bổn hệ thống, chính là vì để cho bổn hệ thống yểm hộ cô sao? 】
Cửu Thiên Tuế mới biết được, ký chủ đây là bắt nó làm c* li!
Nó là nên cao hứng?
Hay là nên tức giận?
【 Chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, bổn hệ thống chịu vất vả chút, chỉ là ký chủ, bổn hệ thống tuy là hệ thống cao cấp Tinh Tế, nhưng cũng là do Tinh Tế quản, loại tình huống này ta có thể ngăn cản một chút, nghiêm trọng hơn bổn hệ thống cũng không ngăn được, không chỉ bổn hệ thống ngăn không được, bổn hệ thống còn phải lo cho cái mạng nhỏ trân quý của bổn hệ thống. 】