Editor: Tieen
Chương 732: Thí chủ khoan đã (45)
Đem kim bát trên tay đặt ở bên cạnh, Tô Mộc vỗ vỗ móng vuốt.
"Pháp sư có nhớ rõ, ngài đã ăn mấy viên đan dược của ta không?"
Huyền Thanh suy tư một phen, mở miệng trả lời: "Nếu bần tăng nhớ không lầm, là ba viên."
"Đan dược của ta, pháp sư kiến thức rộng đã từng gặp qua chưa?"
"Chưa từng." Huyền Thanh vô cùng thẳng thắn.
"Như thế, đan dược của ta có giá trị liên thành phải không?"
"Đúng vậy."
"Pháp sư ngài liên tục uống ba viên đan dược giá trị liên thành của ta, là vì sao?"
"Chính là thí chủ đút ta." Huyền Thanh trả lời thẳng thắn.
"Ta lại ở thời khắc nào đút pháp sư đan dược?" Tô Mộc không có bị hắn dẫn chạy lệch tiếp tục hỏi.
"Trong thời khắc bần tăng nguy cơ."
Điểm này không thể phủ nhận, nếu không phải mấy viên đan dược của nàng, ước chừng mình cũng không cách nào đứng ở nơi này.
"Pháp sư chính là cao tăng, mệnh này đáng quý."
"Mệnh của bần tăng chính là Phật ban ân, hiển nhiên rất đáng quý." Mặc dù biết lời nói của cô là một cái hố, nhưng Huyền Thanh vẫn nhảy vào bên trong.
"Ba viên đan dược này của ta cứu tính mạng đáng quý của pháp sư, hơn nữa cùng pháp sư bắt được thụ yêu gây họa cho nhân loại, mười vạn lượng hoàng kim này, chính là ta tỉ mỉ tính toán cho pháp sư."
Tô Mộc tỏ vẻ mình đặc biệt nghiêm túc tính ra cái giá này.
"A di đà phật, thí chủ, tiền tài chính là vật ngoài thân."
Huyền Thanh cố gắng dùng những lời như vậy để thuyết phục Tô Mộc.
"Thí chủ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, người giúp đỡ bắt thụ yêu lập đại công, coi như là một việc tích đức, vì dân chúng tạo phúc, việc này ta nhất định sẽ báo cho trụ trì, để ông cũng ở trước mặt tượng Phật thông báo."
Tô Mộc bày ra móng vuốt nhỏ.
"Nhưng ta càng muốn vật ngoài thân, pháp sư, cho đi, cho ta lập tức rời đi, nếu không ta liền tiếp tục đi theo ngài."
Huyền Thanh lại cùng Tô Mộc nhắc mãi.
Nói với cô không nên coi trọng tiền tài như vậy, nên chú trọng tu hành, sớm ngày tu hành thành thần, như vậy mới là chính đạo.
Kết quả là...
"Pháp sư, ngài nói ta đều đồng ý, chỉ là chính đạo trong lòng ta chính là kiếm tiền."
Một câu này, làm Huyền Thanh nghẹn lời.
Trầm mặc trong chốc lát, khó khăn lắm mới phun ra một câu: "Thí chủ cần gì phải chấp mê bất ngộ."
"Pháp sư trả lại tiền đi."
Tô Mộc mở hai móng vuốt ra, nói rằng hắn đưa tiền cho cô.
Huyền Thanh nhìn tiểu bộ dáng của cô, ánh mắt mơ hồ có ánh sáng, hai móng vuốt nho nhỏ mở ra, bất quá chỉ là một thỏi bạc là có thể lấp đầy không gian.
Mà bên cạnh cô chính là kim bát của hắn, dường như đã bị cô lấy làm của riêng.
Không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu.
Huyền Thanh nắm tay đặt bên môi, ho nhẹ một tiếng, che dấu ý cười của mình.
"Thí chủ, bần tăng cô độc một mình, trên người cũng không có nhiều ngân lượng như vậy, người nhìn xem trên người bần tăng có vật gì giá trị có thể cầm đi?"
Móng vuốt nhỏ của Tô Mộc thu về, trên dưới cực kỳ nghiêm túc đánh giá Huyền Thanh một phen, sau đó nghiêng đầu sờ sờ kim bát, nói:
"Trên người pháp sư cũng chỉ có kim bát này đáng giá."
Huyền Thanh: "..."
Không hiểu sao tim đau nhói?
Trước kia cảm thấy tiền chính là vật ngoài thân, mình một thân du hành nhân thế, nhưng hôm nay bị một con Cửu Vĩ Hồ yêu ghét bỏ?
"Pháp sư nợ tiền ta, ta sợ pháp sư chạy không nhận nợ."
"Như thế, ta đi theo bên cạnh pháp sư, có gì không ổn sao?"
Cô nói như thể rất hợp lý.
Huyền Thanh một người chính trực như vậy không cách nào phản bác, sau đó Tô Mộc theo lẽ thường hẳn là tiếp tục ở bên cạnh hắn.
Từ một người được bảo hộ, thăng chức lên thành một chủ nợ.