Editor: Tieen
Chương 805: Nữ binh đặc chủng (39)
Cha Nam rót trà nóng cho Tô Mộc: "Nhiệm vụ này thế nào rồi?"
"Rất thuận lợi."
"Nếu thuận lợi thì tốt rồi, chăm sóc bản thân cho tốt, có thời gian ở chung với Thành Phong nhiều hơn, hòa thuận đàng hoàng, năm sau kết hôn, đừng trì hoãn."
Cha Nam nói những lời quan tâm như thể ông đang ra lệnh cho nhiệm vụ.
Trước khi Tô Mộc kịp lên tiếng, liền nghe thấy giọng nói của mẹ Nam phát ra từ phòng bếp: "Con gái, con có nhận ra một cô gái tên là Từ Tương Nhiên bên cạnh Thành Phong không?"
Mẹ Nam vừa nói vừa thò đầu ra khỏi bếp.
Tô Mộc nghĩ nghĩ, nhớ ra nữ chính của thế giới nhiệm vụ này tên là Từ Tương Nhiên.
"Mẹ, con biết, cô ấy là hộ sĩ mới trong bệnh xá quân đội."
Khi mới bước vào thế giới nhiệm vụ, thông tin của thế giới nhiệm vụ cho thấy, sau khi Cố Thành Phong cứu Từ Tương Nhiên trong một nhiệm vụ, Từ Tương Nhiên đã yêu hắn ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó phát hiện ra quân khu nơi hắn ở, để đến gần hắn, cô ta đã cố gắng rất nhiều để vào bệnh xá quân khu.
Nửa năm qua Cố Thành Phong chậm rãi tiếp xúc với cô ta, dựa theo dòng chảy thời gian, trong lòng hắn đã thích cô ta rồi, nhưng ý thức trách nhiệm và sức mệnh làm hắn đè nén sự thích yêu nhỏ này trong lòng.
Bây giờ mẹ Nam nhắc tới cô ta, xem ra bà đã phát hiện cái gì?
"Là như thế này, ta thấy con bé kia canh giữ Thành Phong ở bệnh viện quân đội mấy ngày, hóa ra con bé là hộ sĩ trong quân đội." Mẹ Nam mỉm cười, thu đầu lại, tiếp tục nấu ăn.
Trình Lạc nhặt rau cho mẹ Nam ở một bên, cũng nghe thấy hết.
Tư Tương Nhiên và Cố Thành Phong?
Hộ sĩ và Thượng tướng?
Bị mẹ Nam ngắt lời như vậy, cha Nam không tiếp tục đề tài trước đó, mà cầm bộ cờ vây ra ngoài chơi với Tô Mộc.
Sau khi Trình Lạc nhặt rau xong, mẹ Nam "đuổi" hắn ra khỏi bếp, để hắn ra ngoài ngồi chờ cơm tối.
Sau đó, Trình Lạc ngồi bên cạnh Tô Mộc, xem cô chơi cờ vây với cha Nam.
Bởi vì sự hiện diện của Trình Lạc trong bữa tối, bầu không khí rõ ràng là dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau bữa tối, cha Nam bảo Tô Mộc trở về quân đội.
Mẹ Nam trách móc: "Hiếm khi con bé trở về, để mấy đứa nhỏ ngồi chơi thêm một lúc, quân đội ở đó, cũng sẽ không chạy."
"Nam Khê vừa hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay phải trở về báo cáo, công tác quốc gia đang ở phía trước, sau khi báo cáo xong rồi lại nghỉ ngơi."
Mẹ Nam biết tính khí nóng nảy của cha Nam, bà không có nói nhiều nữa, cho Tô Mộc và Trình Lạc ra ngoài, bảo cô nhớ lần sau đưa Trình Lạc về ăn cơm.
Tô Mộc không trả lời, nhưng Trình Lạc lại trả lời rất vui vẻ.
Không biết còn tưởng hắn mới là con trai ruột của gia đình này.
Khoảng cách giữa khu nhà của quân khu và quân đội không xa, chỉ cách đó nửa giờ lái xe.
Trình Lạc và Tô Mộc cùng nhau đến văn phòng của tư lệnh báo cáo nhiệm vụ, sau đó cùng nhau đi về phía ký túc xá.
Trên đường đi, gặp được Cố Thành Phong và Tư Tương Nhiên.
"Đã trở lại." Cố Thành Phong nói với Tô Mộc.
Tô Mộc nhàn nhạt gật đầu: "Ừm."
"Trở về nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừm."
Cuộc trò chuyện giữa hai người đơn giản như vậy, sau đó bọn họ đi ngang qua.
Từ Tương Nhiên quay đầu lại, tò mò nhìn bóng lưng Tô Mộc, nhưng trùng hợp lại gặp phải ánh mắt của Trình Lạc đang quay đầu lại.
Như thể đã nhìn thấu tâm trí của mình, cô vội vàng thu hồi ánh mắt.
Phương hướng mà Từ Tương Nhiên và Cố Thành Phong đang đi là bệnh xá của quân khu.
Vết thương của Cố Thành Phong nứt ra trong quá trình huấn luyện vừa rồi, Từ Tương Nhiên vội vàng chạy tới khi nhận được tin tức, nhưng vì quá lo lắng nên quên hộp thuốc, nên chỉ có thể dẫn Cố Thành Phong trở về bệnh xá.
Bước vào bệnh xá, quần áo của Cố Thành Phong vén lên, lộ ra phần bụng, thân thể thẳng tắp, mặc dù vết thương ở bụng rất dữ tợn, nhưng hắn vẫn không cau mày một chút.