Editor: Tieen
Chương 811: Nữ binh đặc chủng (45)
Cuối cùng, Trình Lạc nói hắn mời, Tô Mộc bảo hắn chỉ đường.
Trình Lạc đỡ trán bật cười.
Hắn tới mời khách, cô liền dứt khoát như vậy?
"Nam Khê, cô kén chọn như vậy sao?"
Tô Mộc nhàn nhạt nhìn hắn: "Ừm."
Cô đúng là thẳng thắng thật thà đến đáng yêu.
Hai người không thể chỉ cùng ăn tối với nhau, bởi vì mẹ Nam gọi điện thoại cho Tô Mộc thì biết Trình Lạc cũng ở đó, nên gọi hai người về nhà ăn, bảo Tô Mộc đi ngang qua chợ mua thức ăn về.
Trình Lạc và Tô Mộc đi dạo chợ, cô tiêu tiền mua hải sản túi lớn túi nhỏ, thịt, rau,... mà không cảm thấy tiếc tiền chút nào.
Hắn dường như hiểu được một đạo lý.
Mức độ mà cô tiêu tiền cho người nào, đại biểu cho sức nặng của người đó trong lòng cô.
Ví dụ như cha mẹ Nam gia, thấy nguyên liệu cô mua ở đây đều tốt nhất, tiêu tiền không chớp mắt, đủ để thể hiện sức nặng cấp bậc của bọn họ.
Một ví dụ khác là chính hắn, đó là một cấp bậc chỉ có thể ăn cái màn thầu hấp.
Hắn nhìn những chiếc túi lớn nhỏ trong tay, mỉm cười.
Hắn vẫn là cấp bậc làm c* li.
Nhìn cô chọn rau xanh quen thuộc trước mặt, thật hiếm khi cảm thấy cô bình dân như vậy.
Diệt Tuyệt sư thái là một người có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Chỉ cách một ngày, Trình Lạc lại đến Nam gia làm khách.
Mẹ Nam rõ ràng rất vui vẻ, trong khi cha Nam vẫn vẻ mặt không cảm xúc như thường lệ, lại thêm vẻ mặt vô biểu tình của Tô Mộc.
Trình Lạc vẫn đang tích cực giúp mẹ Nam, phòng bếp không thể chứa nhiều người, Tô Mộc xách thau và nguyên liệu lên, ngồi trên băng ghế nhỏ ngoài phòng bếp sơ chế.
Cha Nam cũng đến giúp đỡ, Trình Lạc đi ra khỏi phòng bếp, ngồi cùng Tô Mộc trên băng ghế nhỏ.
Nhìn cô nhặt rau, rửa rau, xử lý tôm, trong lòng Trình Lạc vô cùng ấm áp, hắn không khỏi mềm lòng.
Ngồi bên cô như thế này, giống như vợ chồng giản dị và bình yên.
Tại thời khắc này, hắn chắc chắn rằng hắn thực sự bị mê hoặc, yêu cô...
Giờ ăn tối.
Có Trình Lạc ở đây, bữa tối ở nhà họ Nam rất náo nhiệt.
Rõ ràng là mẹ Nam rất thích hắn, giữ hắn ở lại rất lâu.
Thấy đã đến giờ đi ngủ, mẹ Nam miễn cưỡng nhờ Tô Mộc đưa Trình Lạc về nhà.
Tô Mộc lái xe chở Trình Lạc.
"Nam Khê, gia đình cô đi ngủ sớm như vậy sao?" Trình Lạc xác định mình không nhìn lầm thời gian, chín giờ rưỡi.
"Quy định."
Trình Lạc phản ứng lại, đây là thời gian để quân đội tắt đèn ngủ vào ban đêm.
Cha mẹ Nam gia rất nghiêm khắc với bản thân, bọn họ đều không lơi lỏng trong nhiều năm.
"Tối nay cậu ở đây, mẹ rất vui, cho nên trễ chút." Tô Mộc lại nói.
Bình thường lúc này hai người họ đã lên giường rồi, đêm nay bọn họ chỉ tiễn khách đi, lăn lộn một phen, sớm nhất cũng mười giờ mới có thể nghỉ ngơi.
"Dì hiếu khách, tay nghề lại tốt, Nam Khê, cô thật hạnh phúc."
Hắn không có mẹ từ khi còn nhỏ, được cha nuôi lớn, nhưng mọi thứ đều do bảo mẫu làm, cha hắn có thể nấu mì đã rất biết ơn trời đất.
Cho nên, mẹ Trình chào đón hắn như vậy, hắn rất vui và hạnh phúc.
Tô Mộc nhẹ gật đầu, nguyên chủ rất hạnh phúc.
Trình Lạc sống trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, Tô Mộc đưa hắn đến dưới lầu.
"Có muốn đi lên uống chút không?" Hắn mong chờ dò hỏi.
Tô Mộc nhìn thời gian: "Cậu cũng nên đi ngủ rồi."
"Trên đường chú ý an toàn, về đến nhà gửi tin nhắn cho tôi." Tuy rằng có chút mất mát, nhưng cũng trong dự kiến.
"Ừm, ngủ ngon."
Trình Lạc định nhìn cô rời đi, mà cô cũng định nhìn hắn đi vào, hai người nài nỉ một lát, Tô Mộc hỏi: "Sao cậu không đi vào?"
Hắn bật cười: "Nam Khê, nếu cô là đàn ông, sẽ có biết bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp muốn rơi vào vòng tay cô."