Chuyện Nguyễn Nhuyễn cho anh ta đội nón xanh, anh ta tuy rằng tức giận, nhưng muốn nháo đến mức tất cả mọi người đều biết, thế nhưng Trần Tiểu Ngải lại ồn ào đến mức hận không thể cho tất cả biết hết.
Từ trước tới nay trong mắt anh ta, cô gái nhỏ nhanh trí lại đáng yêu, lúc này ở trong mắt anh ta, cũng không còn hồn nhiên ngây thơ như vậy nước, thậm chí lại còn trở nên có chút trơ trẽn.
Hạ Hoành Đình tức giận đến mức phất tay áo rời đi, Trần Tiểu Ngải trông mong nhìn Nguyễn Nhuyễn, sau đó mới chạy theo thật nhanh rời khỏi.
9488 im lặng như gà nghẹn thật lâu, cuối cũng nhỏ giọng hỏi: “Ký chủ vừa nãy cô cố tình để nữ chính nghe lén à?”
Cố tình, để cô ta nghe thấy mấy câu này, sau đó để cho cô ta ra vẻ đạo đức trước mặt, đi chỉ trích Nguyễn Nhuyễn.
Chỉ là nữ chính dường như đã quên mất, loại chuyện đội nón xanh này, mặc kệ là thật hay giả, liền bị tuyên dương hận không để cả thế giới biết được, không biệt tâm tình của nam chính sẽ mỹ lệ đến mức nào.
“Một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, thì có liên quan gì đến ta?” Nguyễn Nhuyễn không để ý đến lắm cười cười.
Nguyễn Nhuyễn là người thuộc phái năng hoạt động, vết thương trên tay, chỉ cần dưỡng thương liền không có chuyện gì lớn.
Cô kiên định giữ ý muốn từ hôn, cho nên ngày hôm sau mẹ nam chính xuất hiện, sau khi làm bộ tức giận trách cứ con trai mình, liền cổ vũ cô đi công ty của nam chính làm trợ lý.
“Nhưng mà, bác gái, cháu không muốn đâu. Rốt cuộc Nguyễn gia nhà cháu cũng có gia nghiệp phải kế thừa, cháu lại đi làm trợ lý của Hoành Đình thì sẽ xảy ra chuyện gì? Không nói vô cớ hạ thấp thân phận, còn dễ dàng làm người ngoài giới nghi kỵ, người nào không biết có thể cảm thấy, Hoành Đình chỉ coi trọng sản nghiệp của nhà họ Nguyễn, mới dưỡng phế cháu đấy.” Nguyễn Nhuyễn đối với một phen hảo tâm của mẹ nam chính, ôn nhu đáng yêu cự tuyệt.
Chỉ là từ tựa như châu ngọc, dùng từ sắc bén, mẹ nam chính tức giận đến mức, suýt nữa không thể kiềm chế nổi mình, cuối cùng mặt lạnh rời khỏi.
Trong nguyên tác, vì sao mẹ nam chính lại muốn nguyên chủ vào công ty của nam chính?
Rõ ràng nguyên chủ là đứa con duy nhất của nhà họ Nguyễn, tương lai sẽ trở thành người kế thừa tập đoàn Nguyễn Thị.
Tuy rằng sản nghiệp của Nguyễn gia không thể so với YCC của nam chính.
Nhung cũng là một cái tập đoàn tài chính khá lớn, thể nhưng mẹ nam chính lại đặt cô ở một vị trí thấp như vậy, tuy rằng phương diện này không có bút tích của nam chính sắp xếp, nhưng lại là do người nhà họ Hạ an bài.
“Một người cũng chẳng đáng yêu đâu.” Suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt trong cốt truyện, Nguyễn Nhuyễn ôm gối mềm như bông trong nhà, nhíu mày thật sâu.
9488 vốn không dám mở miệng, nó sợ bị kẻ tai to lớn mặt kia chèn ép.
Nó vẫn nên im lặng làm một hệ thống bình hoa đi.
Ngày hôm sau khi Nguyễn Nhuyễn từ chối đề nghị của mẹ nam chính, còn khiến bà ta về tức giận đến bệnh nặng một hồi.
Buổi chiều ngày hôm sau trực tiếp xuất viện, đương nhiên là lúc xuất viện, tranh thủ câu dẫn vị bác sĩ đáng yêu kia một chút.
Trao đổi số Wechat với nhau, sau đó mới tách ra.
Ngày thứ ba cha mẹ Nguyễn Nhuyễn trở về nhà.
Tuy rằng có công việc ở nước ngoài, nhưng nghe nói con gái duy nhất của mình bị thương, nào còn có tâm tư bàn chuyện làm ăn.
Vội vàng giải quyết công việc trong tay, liền nhanh chóng bay trở về.
Chỉ là không nghĩ tới, sau khi trở về, câu đầu tiên con gái bảo bối nói với họ lại là: “Con muốn từ hôn với Hạ Hoành Đình.”
Lúc nói lời này, ba Nguyễn vừa mới trở về từ bên ngoài, trợ lý còn kéo vali đằng sau.
Hai người còn chưa cảm nhận được phòng điều hòa mát mẻ, liền nghe một câu động trời như vậy.
Mà mẹ Nguyễn cũng vừa về đến nhà, bà ấy thật ra cũng không lộ ra dáng vẻ chật vật, chỉ có đoan trang.
Chỉ là sau khi nghe thấy con gái bảo bối nói, khẽ nhếch miệng, hơn nửa ngày không phản ứng.
[Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]
Hết chương.
I'm comeback