Vết thương trên cánh tay Nguyễn Nhuyễn có thể khiến cho ba Nguyễn càng thêm tin tưởng vào chuyện từ hôn, mà người đàn ông trước mắt này?
Hồ ly nhỏ xoay mặt, đuôi mắt đảo một vẻ phong tình.
Lục Thừa đang bôi thuốc cho cô giương mắt liền nhìn thấy, nhưng mà nháy mắt liền hiểu rõ hồ ly nhỏ này, dụng ý chủ chọc trêu chọc anh hôm nay.
Lợi dụng bản thân?
Lục Thừa thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm than, đầu lưỡi lại đỡ đỡ hàm trên, nỗ lực duy trì sự tỉnh táo.
Anh sợ bản thân phát điên, liền muốn không quan tâm ai trước mắt ôm tiểu yêu tinh này về nhà, ai cũng không cho xem.
Nhưng mà nhìn trước mắt, vẫn là không được đâu.
Tiểu yêu tinh ở đây vẫn còn chút phiền toái.
“Bác sĩ Lục ở bệnh viện hẳn là rất bận đi, hôm nay thật cảm ơn cậu đã đến thay thuốc cho Tiểu Nhuyễn.” Nhìn Lục Thừa bôi thuốc, còn không có ý muốn đi, ba Nguyễn nhìn chằm chằm cảm thấy khó chịu.
Vừa nghe thấy lời của ba Nguyễn, Lục Thừa liền biết, đây là hạ lệnh đuổi khách.
Anh thật ra không vội, trên mặt vẫn ôn nhu lễ phép: “Bây giờ cháu sẽ quay về, cảm ơn bác Nguyễn đã quan tâm.”
Nói tới đây, câu chuyện đột nhiên chuyển hướng, ý cười càng nhiều lại nói tiếp: “Miệng vết thương trên cánh tay cô Nguyễn, phải tránh không được đụng tới nước, bằng không sẽ lưu lại sẹo.”
Tiểu yêu tinh không nghe lời?
Liền trực tiếp nói cho người lớn biết, người lớn luôn có cách để khiến trẻ con nghe lời.
Lục Thừa rất thông minh, suy nghĩ trong lòng hơi đổi, cũng liền hiểu rõ, chuyện gặp mặt hôm nay, thật ra là một cái bẫy.
Là một cái bẫy tiểu yêu tinh đã chuẩn bị tỉ mỉ.
Nếu là tiểu yêu tinh thực sự thích, như vậy Lục Thừa cũng không ngại chui vào, trở thành người mắc bẫy.
Dù sao anh cũng xem trọng yêu tinh nhỏ này, lại không thể để người khác chiếm tiện nghi.
Ba Nguyễn vừa nghe sẽ để lại sẹo, sắc mặt liền không quá tốt, chỉ ngại Lục Thừa vẫn còn ở trước mắt, ông không thể biểu hiện ra ngoài.
Chỉ là trong lòng đối với Hạ Hoành Đình ngày càng tức giận.
Hôn sự này, không thể không bỏ!
Ai khuyên cũng không được!
Đây còn chưa kết hôn đâu, liền dám tổn thương con gái bảo bối của ông, kết hôn xong chắc còn lật trời đi?
Tức giận trong lòng ba Nguyễn bùng cháy, hồ ly nhỏ đứng một bên mỉm cười nhìn kẻ mắc bẫy Lục Thừa tự giác chủ động, khóe môi không nhịn được nhếch lên vài phần.
Thật là một con mồi ngoan ngoãn đáng yêu.
“Tiểu Nhuyễn, ngày mai anh lại đến thay thuốc cho em.” Sau khi giải thích xong với ba Nguyễn, Lục Thừa lại quay đầu đối diện với hồ ly nhỏ, ngữ khí lại ôn nhu vài phần.
Hơn nữa xưng hô cũng không còn khách khí giống như với ba Nguyễn là “cô Nguyễn”.
Mà là “Tiểu Nhuyễn” dịu dàng.
“Được a.” Nguyễn Nhuyễn kịp thời đáp lại, hai chữ đơn giản, lại kéo dài âm cuối.
Lục Thừa chỉ cảm thấy nơi đầu quả tim, dường nhu có một chiếc bàn chải nhỏ đáng yêu chải qua, chải đến mức lửa trong lòng anh cũng bùng lên.
Mỉm cười chào tạm biệt cha mẹ Nguyễn Nhuyễn, đi ra khỏi biệt thự nhà họ Nguyễn, Lục Thừa không quay đầu lại, chỉ là khuôn mặt thả lỏng, xuất hiện từng gợn sóng quay cuồng.
Đã đến lúc, cần phải đổi thân phận rồi.
Bằng không là không thể ôm tiểu yêu tinh của mình về nhà.
“Tiểu Nhuyễn à, con nói ba nghe, con có quan hệ gì với bác sĩ này không đi.” Ba Nguyễn vừa thấy người đi rồi, vội mỉm cười đi hỏi Nguyễn Nhuyễn.
Bởi vì người không ở trước mắt, ba Nguyễn lại không có áp lực tâm lý, hầm hừ nói: “Ba khuyên con, thằng nhóc này vừa nhìn đã không phải người tốt, con phải cẩn thận xem xét quyết định, cũng không thể bởi vì thằng nhóc hỗn láo Hạ Hoành Đình kia, mà tùy tiện chọn bừa một người đàn ông khác đưa về a.”
“Ba yên tâm, con chính là cảm thấy anh ấy . . .” Nguyễn Nhuyễn không để ý lắm lên tiếng, khuôn mặt dịu dàng như nước, giọng nói ngọt ngào êm tai, chỉ là câu cuối, lại kéo dài chút âm cuối, sau khi trong tay nắm chặt gối ôm, lúc này mới chậm rãi nói tiếp: “Lớn lên còn khá xinh đẹp nữa.”
Nghe được nửa câu đầu, ba Nguyễn còn rất yên tâm, chỉ là nghe xong nửa câu còn lại, cả người lại không tốt lắm.
Xin vui lòng ủng hộ editor và truyện trên nguồn duy nhất tại truyenwiki1.com!
[Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]
Hết chương.
Thất tịch vui vẻ nha mọi người