Chương 112: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (28)
Chương 112: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (28)Chương 112: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (28)
Thấy không thuyết phục được Khuyết Chu, người đàn ông hít sâu một hơi bình phục lại tâm trạng của mình.
"Cô xem thế này có được không, điều kiện trong nhà cô cũng bình thường nhưng lại có thành tích học tập tốt, sau này xuất ngoại sẽ có tương lai sáng lạn hơn, tôi sẽ bỏ tiền ra cho cô đi học, ngoài ra còn cho cô thêm một số tiền để trang trải cuộc sống, đến khi cô tốt nghiệp rồi đi làm mới thôi, thế nào?"
Thấy cứng không được giờ chuyển sang mềm mỏng sao?
Đáng tiếc đối với người mình không thích, cứng mềm gì Khuyết Chu đều không ăn.
Thậm chí cô không thèm trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế nhìn người đàn ông kia.
Dáng vẻ này của Khuyết Chu hoàn toàn chọc giận ông ta.
Ông ta giận dữ cười: "Được, rất tốt, vậy cô có thể thử xem, là cô đưa tôi vào tù trước hay là tôi đưa cô vào đó trước."
Nói cho cùng, người đàn ông này không coi cô ra gì.
Trong mắt ông ta, Khuyết Chu chỉ là một học sinh bình thường, cho dù biết được bí mật kia, sớm muộn gì cũng chết mà thôi.
Ông ta tức giận mở cửa đi ra ngoài.
Hiệu trưởng đã ổn định lại cơn giận: "Khuyết Chu, hai ngày nay em nên ở trong trường học không được đi ra ngoài, phía bên ba mẹ em tôi sẽ tìm người trông chừng, em đừng lo lắng. Về phần chứng cứ mà em nói, chúng ta tìm thời gian đi báo cảnh sát, sau đó..."
"Hiệu trường có báo cảnh sát cũng vô dụng." Khuyết Chu đứng lên, bình tĩnh nhìn ông.
Ánh mắt bình tĩnh đó của cô đã định tội cho người đàn ông vừa rồi và ngay cả Thương Hạo.
Ở trong lòng Khuyết Chu, cô đã sớm tuyên án tử hình cho hai người này. Cô nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ: "Chẳng lẽ thầy không biết thế lực của gia đình ông ta thế nào sao?"
"Thầy biết nên mới lo lắng cho em! Nhưng những học sinh trong video kia đều là học sinh của thầy, thây hận không thể... Hận không thể... !"
Bàn tay của hiệu trưởng run rẩy, nhưng vừa rồi ông không thể làm gì được cả.
Mặc dù trong lòng muốn giết chết người kia một vạn lần, nhưng hiện thực ông không làm được.
Ông chán nản ngồi trên mặt đất: "Em có thấy thầy là một thầy giáo vô dụng không?"
"Không đâu. Em biết hiệu trưởng luôn muốn đòi lại công bằng cho chúng em. Hiệu trưởng, em có thể đảm bảo an toàn cho thầy, nhưng riêng chuyện này chỉ có một mình thây mới làm được."
Hiệu trưởng nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Làm thế nào?"
"Thầy phải suy nghĩ thật kỹ, trong khoảng thời gian này chắc chắn thầy sẽ bị uy hiếp rất nhiều phía, ngay cả gia đình thây cũng vậy. Thây nên thông báo với bọn họ một tiếng, cuộc thi lần này em sẽ dùng thời gian ngắn nhất để giành giải nhất, đến lúc thầy tiếp nhận phỏng vấn, cũng là lúc thầy lấy những bằng chứng kia ra."
Đương nhiên nếu chỉ có một mình hiệu trưởng nói trước mặt ống kính là không được.
Cho nên Khuyết Chu còn cần phải làm một việc.
Buổi trưa.
Lúc mọi người đang nghỉ trưa.
Bên trong đài phát thanh truyền đến giọng nói của Khuyết Chu.
"Hai ngày trước, tôi bị Thương Hạo và cấp dưới của ba Thương Hạo lấy danh nghĩa là phóng viên lừa tôi đi phỏng vấn, sau đó hai người đó đưa tôi đến một khách sạn tư nhân, muốn thực hiện hành vi cưỡng hiếp tôi, cũng may giáo viên và cảnh sát đến kịp thời nên tôi không sao. Nhưng ba của Thương Hạo muốn bịt miệng tôi, không cho phép tôi báo cảnh sát, cũng không cho phép kiện ra tòa. Từ lúc khai giảng đến nay, Thương Hạo thường xuyên bắt nạt bạn học yếu đuối, còn tôi thì không muốn thỏa hiệp nên đứng lên phản kháng. Ngay lúc này đây, tôi chân thành hy vọng mọi người có thể đồng lòng ký tên mình lên trên tờ đơn để gửi thư lên liên hiệp quốc, tôi cam đoan sẽ chiến đấu với bọn họ đến cùng."
Khuyết Chu suy nghĩ có nên nói ra chuyện này không, vì chuyện này gần như là gông cùm xiềng xích với nữ sinh.
Dù cô có dấu tốt đến thế nào thì những tin đồn đều là ngôn ngữ dễ dàng gây tổn thương đến người bị hại nhất.
Ai mà biết được Khuyết Chu bị người khác nói xấu như thế nào.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn lựa chọn nói chuyện này ra ngoài.
Người sai chính là Thương Hạo, người bị trói buộc không nên là cô, không nên là nguyên chủ, càng không nên là chín nữ sinh bị anh ta làm tổn thương kia.
Thật ra Khuyết Chu làm chuyện này còn có một mục đích khác, đó là để chín nữ sinh kia đứng ra làm chứng.
Cho dù chỉ là một người trong số đó đứng lên chống lại Thương Hạo, anh ta có thể phải ngồi tù.
Lần này Khuyết Chu cũng đang đánh cược, tự mình vạch trần vết sẹo của mình là một chuyện rất dũng cảm.
Đặc biệt là ở tuổi dậy thì, vì độ tuổi này vẫn còn rất nhỏ.
Cho nên Khuyết Chu nhất định phải tự mình đứng ra, mặc dù Thương Hạo chưa làm gì gây hại đến thân thể cô.
Vì muốn kích thích những nữ sinh kia nên Khuyết Chu đành phải nói như vậy.
Lúc đầu hạt vừng nhỏ cảm thấy Khuyết Chu là một người lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Nhưng dần dần nó phát hiện ra, không phải đại lão không quan tâm, chỉ là cô lười quan tâm mà thôi. Có lẽ ngay chính đại lão cũng không biết, ẩn giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng điên cuồng kia của cô cũng có thêm một phần dịu dàng.
Muốn Thương Hạo phải trả giá đắt, nó tin Khuyết Chu có rất nhiều thủ đoạn, nhưng hết lần này tới lần khác cô đều lựa chọn cách mạo hiểm như vậy.
Cô muốn chữa lành những linh hồn mong manh của các nữ sinh bị cưỡng hiếp kia.
***
Vừa mới nói xong, chuyện của Khuyết Chu đã lan truyền toàn bộ trường Nhất Trung.
Khuyết Chu lấy lý do mình sắp tham gia thi đấu cấp tỉnh nên hy vọng ba mẹ mình có thể đến đây, sau đó nhờ thầy Chu đón ba mẹ mình đến.
Cuộc thi cấp tỉnh sẽ sớm bắt đầu.
Nhưng những nữ sinh trong video kia không ai sẵn sàng là người đầu tiên đứng ra làm chứng cả.
Các thành viên trong đội vật lý cũng gấp đến sứt đầu mẻ trán.
Sau khi biết chuyện này, các thành viên trong đội đều tức muốn hộc máu, hận không thể tìm được Thương Hạo đánh cho anh ta một trận.
"Khuyết Chu đã nói trên radio, cũng làm đến mức này rồi, nhưng tại sao những người kia lại không muốn đứng ra làm chứng chứ!"
"Đúng vậy, sao lại nhát gan như vậy chứ!"
"Nhát gan là chuyện bình thường." Khuyết Chu bình tĩnh: "Nếu chuyện này xảy ra trên người mọi người, nói không chừng các cậu cũng không muốn nói ra, vì không nói ra nên không ai biết mình cũng là người bị hại."
"Nhưng cậu cũng là nạn nhân! Cậu cũng đã lên tiếng rồi mà!"
"Cho nên tớ mới bị người ta chỉ trích, bây giờ đi trên đường cũng có người chỉ trỏ tớ."
Khuyết Chu cười khẽ một tiếng, các thành viên trong đội tức giận không nói nên lời. Hai ngày nay Kỳ Hứa vẫn bên cạnh Khuyết Chu, anh hiểu được việc Khuyết Chu muốn làm, cũng không muốn ngăn cản, chỉ là anh cảm thấy đau lòng vì cô.
Anh nói: "Luôn có những người không có mắt nhìn, khi chân tướng thật sự được hé lộ, tự nhiên đám người kia cũng sẽ bị vả mặt thôi."
Khuyết Chu mỉm cười nhéo mặt anh: "Em không quan tâm không có nghĩa là những người khác không quan tâm, cứ chờ thôi, có lẽ ngày mai hoặc là... Đợi thêm chút nữa sẽ có người đến tìm."
Vừa dứt lời, cánh cửa văn phòng bị gõ từ bên ngoài.
Tốt lắm! Cái miệng này của Khuyết Chu sao lại linh như vậy nhỉ?
Mở cửa ra đã thấy hai nữ sinh đứng ở cửa, sắc mặt có chút tiều tụy và sợ hãi.
Khi nhìn thấy Khuyết Chu, hai người này như tìm được đồng loại của mình trong hàng ngàn hàng vạn người.
Đó là hai người bị hại, còn là bạn thân của nhau.
Có lẽ vì Khuyết Chu thản nhiên nói ra câu chuyện của mình trên đài phát thanh đã làm bọn họ cảm động, hai người suy nghĩ rất lâu mới quyết định dũng cảm vì bản thân mình mà đứng lên một lần.
Cửa được đóng lại, một trong hai cô gái bấu lấy váy của mình.
Trên bắp chân xinh đẹp có khắc một chữ cái, hình như đã thành một vết sẹo.
Trên đó có khắc một chữ B.