Chương 117: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (33)
Chương 117: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (33)Chương 117: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (33)
Một đám người bị khí thế của một cô nhóc làm cho chấn động.
Thế nhưng bọn họ thật sự tách ra hai bên tạo thành một con đường cho cô đi.
Mặc dù thấy không thích hợp lắm, nhưng thầy Chu nhìn mọi người chủ động nhường đường cho hai người, thầy ấy có loại cảm giác như mình là người làm quan của thời cổ đại.
Thầy ấy cảm thấy Khuyết Chu là một học sinh gây ấn tượng sâu đậm cho mình nhất trong tất cả các học sinh mà mình từng dạy từ trước đến nay.
Thậm chí thầy ấy còn sinh ra một ý nghĩ kỳ quái.
Cảm thấy tương lai hai học sinh của mình nhất định sẽ trở thành người tài giỏi.
Mà cuộc sống của thầy ấy cũng một bước lên mây!!!
Khuyết Chu đi tới bên cạnh xe buýt của trường, mở cửa xe kéo tay hai nữ sinh đi xuống xe buýt.
Các phóng viên có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tay của hai nữ sinh đang run rẩy, lòng bàn tay còn rất lạnh. Khuyết Chu nắm chặt tay hai người, dùng nhiệt độ ấm áp trên cơ thể của mình để bọn họ có thể cảm thấy thoải mái hơn.
"Bây giờ tôi có thể trả lời vấn đề của các người." Khuyết Chu đứng trước mặt hai nữ sinh, bảo vệ hai người trước ống kính của phóng viên.
"Thứ nhất, lời đồn nhảm sẽ không mang đến cho tôi bất kỳ ảnh hưởng gì, sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi giành được giải nhất trong cuộc thi, càng không ảnh hưởng đến việc tôi thi đậu vào đại học Thủ đô."
"Thứ hai, tôi không hề bắt nạt bạn học khác trong trường học, mà người bắt nạt bạn học lại là một người khác."
"Thứ ba, bản thân tôi rất có lòng tin, chỉ cần tôi muốn, người khác tuyệt đối sẽ không cướp được hạng nhất từ tôi." Đôi mắt kia rất lạnh lùng, mặc dù khuôn mặt cô được phóng đại trước máy quay nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Sau đó, khi phóng viên vẫn chưa đặt câu hỏi tiếp theo, Khuyết Chu nhận lấy điện thoại di động từ trên tay của thầy Chu, còn có một bảng danh sách có chữ ký của tất cả học sinh trong trường.
Cô lấy chứng minh thư ra khỏi túi của mình và giơ nó lên trước máy ảnh và các phóng viên.
"Tôi là Khuyết Chu, học sinh lớp 10-4 của trường trung học số 1 Vân Hải thành phố Vân Thị, hôm nay tôi muốn tố cáo bí thư thành phố Vân Thị là Thương Đức Tuyên đã có hành vi gian lận chức quyền. Lúc con trai ông ta còn học trung học, ông ta đã tiếp tay cho con trai mình làm chuyện xấu, nhận hối lộ với số tiên lên đến mười con số, còn đe dọa tôi và muốn giết cả gia đình tôi."
Các phóng viên bắt đầu bối rối, sau đó đến khiếp sợ, cuối cùng mới phản ứng lại.
Tốt lắm!II
Tin tức quá tuyệt vời!!!
"Mặt khác, con trai Thương Đức Tuyên còn bắt nạt người khác khi còn học ở Nhất Trung, cậu ta có một đám đàn em chuyên bắt nạt bạn học, đã từng đánh một nam sinh gần chết nhưng bản thân cậu ta lại không sao. Hiệu trưởng và giáo viên trong trường đều bị Thương Đức Tuyên uy hiếp, còn hại nam sinh kia bị đuổi học. Mà tôi vì không đồng ý lời tỏ tình của Thương Hạo khiến cậu ta thẹn quá hóa giận bắt cóc tôi, tôi đã báo cảnh sát nhưng bên phía cảnh sát nói không thể điều tra được gì. Trước tôi còn có nhiều người bị hại khác, hai bạn học đứng bên cạnh tôi từng là người bị hại, cũng có thể chứng minh cho việc làm sai trái của cậu ta."
Có lẽ giọng nói của Khuyết Chu như ẩn chứa một lực lượng thần bí nào đó.
Cũng có lẽ là mặt trời trên đỉnh đầu bắt đầu chiếu ánh nắng chói chang xuống mặt đất.
Cuối cùng bí mật kinh thiên động địa cũng được bật mí.
Lòng can đảm của hai nữ sinh kia càng ngày càng mãnh liệt. Hai cô gái đỏ mắt, tự mình vạch trần vết sẹo mà mình không muốn cho ai biết ra, bọn họ cầm chứng minh thư của mình, vạch trần tội lỗi mà Thương Hạo đã gây ra cho bản thân bọn họ.
Vào giờ phút này, danh tiếng của Khuyết Chu trở thành một thanh kiếm đánh bại Thương Đức Tuyên.
Cô quay đầu đối diện đường phố có một chiếc xe thương mại màu đen.
Cô không thể nhìn thấy người ngồi bên trong, nhưng cô biết bây giờ Thương Đức Tuyên đang ngồi trong xe, cũng nhìn được rất rõ ràng tình huống bên ngoài, bao gồm cả họ tên thật của Khuyết Chu.
Thương Đức Tuyên cười lạnh một tiếng.
Không tự lượng sức mình.
Thật sự cho rằng nói chuyện này trước mặt truyền thông là có thể kéo ông ta xuống đài sao?
Nếu như chỉ có như vậy thật sự sẽ không thể làm cho ông ta một đao mất mạng.
Điểm này Khuyết Chu cũng biết, ở Vân Thị này cũng tương đương như địa bàn của Thương Đức Tuyên, chỉ cần một cú điện thoại thôi là nội dung tố cáo của các cô có thể bị đè xuống, miệng cũng sẽ bị bịt kín không thể lên tiếng được nữa.
Thế nhưng Thương Đức Tuyên đã quên một chuyện.
Trong số những giáo viên đến trường học ngày hôm nay, có rất nhiều giáo viên của các trường đại học hàng đầu trong nước.
Vừa rồi Khuyết Chu còn nhìn thấy có hiệu trưởng trưởng đại học Thủ đô đứng cùng với những giáo viên khác quan sát học sinh làm bài thi bên ngoài cửa sổ phòng thi.
Những người đó không ở Vân Thị.
Mà hôm nay có thêm một đề thi trên bảng kia đã trợ giúp Khuyết Chu cắm thêm một đao cho ba con Thương Hạo.
Sau khi tố cáo xong, Khuyết Chu an ủi hai nữ sinh vẫn còn đang thấp thỏm không yên kia, sau đó đưa hai người lên xe buýt một lần nữa. Hôm nay, việc tố cáo chuyện này với đám phóng viên có thể nói là một thu hoạch ngoài ý muốn của Khuyết Chu.
Nhưng cũng có người cau mày, dù sao người cô tố cáo không phải là người bình thường mà là bí thư của thành phố này.
"Cô bé, cô phải suy nghĩ rõ ràng, nếu việc tố cáo này không thành công, có thể cô..." Có một nữ phóng viên nhắc nhở.
Bước chân của Khuyết Chu dừng lại nhưng giọng nói của cô vẫn rất kiên định: "Từ trước đến này tôi không phải là người làm việc phải nhìn trước ngó sau, tố cáo lần này không được thì tố cáo lần hai, lần hai không được thì lần mười, tôi muốn dành được vị trí thứ nhất của những cuộc thi cao hơn. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho đám cặn bã đó phải xuống địa ngục."
Chuyện này là sở trường của cô.
Đừng thấy thân thể nhỏ bé này của cô mà khinh thường, nó cũng có thể có rất nhiều lực lượng đó.
Lúc đi vào tòa nhà giảng dạy một lần nữa, cũng là lúc mọi người đã làm xong bài thi.
Bài thi của Khuyết Chu đã được chấm điểm xong, lúc Khuyết Chu đi vào phòng thị, mọi người không nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ năng lực của cô nữa.
Có một người đàn ông trung niên mặc quần áo giản dị, đôi mắt sáng ngời, tinh thân phấn chấn đứng trước bảng đen nhìn chằm chằm vào bảng đen trước mắt, khóe miệng luôn nở nụ cười.
Trên mặt viết hai chữ —— Hài lòng.
"Đã giải quyết xong chưa?" Kỳ Hứa thấy Khuyết Chu tiến vào, lập tức đi tới bên cạnh cô.
Khuyết Chu gật đầu: "Xong rồi. Bây giờ chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi."
"Em yên tâm, em nhất định giành hạng nhất, sẽ có phóng viên thủ đô tới phỏng vấn, kế hoạch của chúng ta sẽ thành công." "Bước cuối cùng mà em nói không phải là chuyện này."
Âm thanh ồn ào tràn ngập bên tai anh.
Kỳ Hứa ngẩn người: "Vậy ý em muốn nói là chuyện gì?"
Khuyết Chu quay đầu nhìn anh, trong mắt có chút mệt mỏi, nếu bây giờ là sân thể dục ở trường, cô thật sự rất muốn dựa đầu vào vai anh.
Khuyết Chu thở dài: "Em nói là nếu em giải được đề trên bảng đen thì sẽ được đặc cách đi học đại học Thủ đô cùng với anh chứ không cần phải đợi đến một năm sau mới học chung trường với anh."
Kỳ Hứa cảm thấy Khuyết Chu nhất định là độc dược của anh.
Giọng điệu của cô rất rõ ràng, hình như cũng không mang theo mập mờ nào, thế nhưng anh lại cảm thấy mỗi một tế bào trên cơ thể đều vì những lời này mà sôi trào.
Anh ngẩng đầu nhìn các giám khảo đang chấm điểm bài thi, hình như cần thêm một khoảng thời gian nữa mới chấm xong.
Vì thế, Kỳ Hứa bỗng nhiên đứng lên kéo Khuyết Chu đi ra ngoài.
"Hai người đi đâu vậy?! Chờ có kết quả rồi hẳn điI!" Các thành viên trong đội muốn gọi hai người lại.
Nhưng chỉ nghe thấy giọng nói của Kỳ Hứa vang lên: "Chúng tôi đi vệ sinh, xíu nữa sẽ trở về."
"Được rồi, vậy các cậu nhanh lên một chút."
Thành viên trong đội trơ mắt nhìn hai người rời đi.
Không đúng.
Hình như vừa rồi giọng nói của Kỳ thần có chút run rẩy.
Không phải là loại tức giận đến run rẩy.
Mà là... Khắc chế cái gì đó...