Chương 122: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (38)
Chương 122: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (38)Chương 122: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (38)
Cô đưa bằng chứng cho hai cảnh sát.
Mặc dù trong lòng anh cảnh sát đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nhìn thấy những cô gái bị cưỡng hiếp kia, anh ta phẫn nộ đến nắm chặt nắm đấm.
Anh ta cũng có một cô con gái, năm nay đã học trung học cơ sở, nếu như cô bé gặp phải loại người như vậy ở trường, chẳng lẽ phải bắt anh ta ngồi yên mặc kệ sao?
Vì vậy, anh cảnh sát giao lại mọi việc trong cục cho cảnh sát trẻ tuổi kia, sau đó lái xe đến các cơ quan có thẩm quyền để xử lý vấn đề này.
Anh ta nói: "Tôi có quen biết một số người, chuyện này cứ giao cho chúng tôi giải quyết, bây giờ cô nên ở yên trong cục cảnh sát, máy tính này cô có thể sử dụng để liên lạc với người thân và bạn bè, chờ tôi về rồi tính tiếp."
"Được, anh cũng phải chú ý an toàn đấy."
Khuyết Chu đã đánh cược thành công.
Cô đánh cược lương tâm của anh cảnh sát này có hoàn toàn bị mất đi hay không.
Bây giờ nhìn xem, lương tâm của anh cảnh sát vẫn còn, anh ta còn chưa hoàn toàn bị vũng bùn ăn mòn.
*xx%
Bên ngoài ga tàu cao tốc.
Kỳ Hứa đạp xe lướt qua trên con đường đông đúc.
Vạt áo sơ mi của thiếu niên bị gió thổi tung, tóc của anh đã sớm bị mồ hôi thấm ướt.
Kỳ Hứa đến trường mình vừa thi đấu xong tìm người, nhưng lại được thông báo rằng hiệu trưởng trường đại học Thủ đô và mấy trường đại học khác tạm thời có việc nên đã đến ga tàu cao tốc chuẩn bị rời đi.
Hai tiếng sau, tại ga tàu cao tốc... Anh lập tức đi đến ga tàu cao tốc.
Cuối cùng cũng tới, Kỳ Hứa nhanh chóng chạy vào bên trong.
Nhân viên an ninh cầm dụng cụ đuổi theo phía sau.
"Cậu nhóc phía trước đứng lại cho tôi!! Tôi còn chưa kiểm tra vé lên tàu mài"
Kỳ Hứa cảm thấy từ nhỏ cho đến lớn, đây là chuyện điên cuồng nhất mà mình từng làm.
Từ trước đến nay anh luôn làm theo khuôn khổ, học tập là một trong những thú vui trong cuộc đời anh.
Nhưng bây giờ trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, đó là nhanh chóng tìm được hiệu trưởng trường đại học Thủ đô, cầu ông cứu Khuyết Chu ra ngoài.
Anh vừa chạy vừa nhìn màn hình lớn bên trong trạm dừng chân, bên trên hiển thị sau mười lăm phút nữa sẽ có chuyến tàu đi từ Vân Thị đến Thủ đô, bây giờ nhân viên đang kiểm vé để lên tàu.
Kỳ Hứa cảm thấy dường như sức mạnh của thân thể mình đã đến cực hạn.
Nhưng nghĩ đến cảnh Khuyết Chu bị bắt đi mà anh lại bất lực không làm gì được, hình như lại cho anh thêm một chút sức lực.
Nhân viên công tác còn đuổi theo phía sau nhưng anh vẫn kiên trì tìm kiếm.
Trong nhà ga có rất nhiều người, mọi người đều nhìn về phía anh, ánh mắt đều kinh ngạc vì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó.
Cuối cùng Kỳ Hứa cũng nhìn thấy mấy vị lãnh đạo của các trường đại học đang đứng cách đó không xa.
Dường như hiệu trưởng của trường đại học Thủ đô đang nghe điện thoại.
Ngay khi anh muốn tới trước mặt hiệu trưởng thì bị nhân viên công tác bắt được.
Kỳ Vọng bị đẩy mạnh trên mặt đất.
Trong lòng anh dâng lên một cỗ đau thương rất lớn.
Nếu là trước kia, anh nhất định cảm thấy bây giờ mình sẽ rất mất mặt. Nhưng vào lúc này anh lại ảo não vì sao mình lại không thể chạy nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa là có thể nói với hiệu trưởng, hiệu trưởng sẽ có cách cứu Khuyết Chu ra ngoài.
Tại sao anh không phải là người có quyền thế, tại sao chỉ có thể nhìn Khuyết Chu bị người xấu bắt đi.
Thiếu niên đỏ mắt, vì đã dùng hết sức nên bây giờ cơ thể mềm nhữn.
Sắc mặt tái nhợt và đuôi mắt phiếm hồng làm cho anh tăng thêm vài phần điển trai nhưng yếu ớt.
Xung quanh có người cảm thán vì nhan sắc của anh.
Kỳ Hứa giãy giụa, hét lên thật to ở trạm tàu cao tốc ồn ào: "Hiệu trưởng!!!"
Hiệu trưởng trường đại học Thủ đô đang nghe điện thoại bỗng dừng lại.
Ông hơi quay đầu nhìn thấy một thiếu niên đang bị đè trên mặt đất cách đó không xa.
Hình như có chút quen mắt.
Nhìn kỹ, đây không phải là cậu nhóc vừa giành được hạng nhất vừa rồi sao?
Thấy hiệu trưởng nhìn thấy mình, cuối cùng Kỳ Hứa cũng thở phào nhẹ nhõm, thân thể thả lỏng đi không ít, nước mắt nóng bỏng đột nhiên trào ra trong hốc mắt anh.
Anh nhìn hiệu trưởng chạy tới, hiệu trưởng không đợi anh mở miệng đã lên tiếng: "Tôi biết chuyện của bạn học Khuyết Chu rồi. Em yên tâm, bây giờ tôi về Thủ đô chính là để tìm người xử lý chuyện này. Bạn học, em đừng quá sốt ruột, bây giờ bạn của em tạm thời không có chuyện gì đâu, em đi về trước đi, sau này còn phải thi đấu, em không thể để thân thể của mình có tổn hại gì, biết không?"
Kỳ Hứa há miệng, giọng nói đã khô khốc khàn khàn: "Em biết. Cảm ơn... Cảm ơn ngài, ngài nhất định phải cứu Tiểu Chu, cậu ấy không phải vì mình mà là vì..."
"Tôi biết em ấy là vì rất nhiều người, em ấy là một đứa trẻ rất dũng cảm, em cũng vậy. Bây giờ tôi cho người đưa em về, tôi sắp lên tàu rồi, thời gian không thể chậm thêm được nữa." Kỳ Hứa gật đầu. — _
Sau đó, hiệu trưởng vội vàng gọi điện thoại và giải thích tình hình với nhân viên ga tàu cao tốc.
Dù gì người ta cũng là hiệu trưởng trường đại học Thủ đô, hơn nữa Kỳ Hứa còn mặc đồng phục học sinh nên bọn họ cũng không nói gì thêm, chỉ đưa Kỳ Hứa đến phòng nghỉ của nhân viên, vừa uống nước vừa tiến hành giáo dục tư tưởng, tuy rằng bây giờ anh không nghe lọt tai được từ nào.
Bây giờ trong đầu anh là hình ảnh khi Khuyết Chu bị bắt đi.
Kỳ Hứa cảm thấy Khuyết Chu giống như một nữ anh hùng, trước kia trong lòng anh chỉ xem cô như một em gái nhà bên bình thường.
Sau đó hình như cô thay đổi, trở thành người mà anh không thể rời mắt được. Lúc cô giải đề, trên người cô như phát sáng, có loại tự tin cực kỳ phô trương, còn mang theo sức hấp dẫn câu hồn đoạt phách, làm anh không có cách nào rời khỏi người cô được.
Cô là cô gái dũng cảm nhất mà anh từng thấy.
Không ai trên thế giới này dũng cảm hơn cô.
Một người ở bên trong đồn cảnh sát, một người ở bên ngoài đồn cảnh sát.
Nhìn nhau từ xa, trong lòng luôn nhớ về nhau.
***
Trong bệnh viện.
Toàn thân Thương Đức Tuyên đều đau đớn, ông ta đang được bác sĩ kiểm tra toàn thân.
Trong phòng bệnh đặc thù, Thương Đức Tuyên cởi áo sơ mi trên người ra, vừa đau đến toát mồ hôi lạnh vừa đưa lưng về phía bác sĩ.
Trợ lý đứng bên cạnh, cau mày với bác sĩ.
"Bí thư, ngài có chắc là mình đã bị đánh không?" Thương Đức Tuyên mắng to: "Mẹ nó, có phải ông hỏi mấy câu vô nghĩa quá rồi không? Nếu tôi không bị đánh, tôi đến đây làm gì? Tôi còn có một đống công việc chất như núi cần phải làm kia kìa!"
"Nhưng mà..." Bác sĩ nhìn người đàn ông trên người đầy thịt trước mắt, nhìn thế nào cũng giống như một con heo da trắng.
Mấu chốt là trên người này không hề có dấu vết như bị người ta đánh.
Ông đã lấy băng gạc và thuốc mỡ đến, nhưng những thứ này phải dùng ở đâu đây???
Bác sĩ rối rắm: "Bí thư, hay là ngài đi chụp X quang đi, trên người ngài không hề có một vết thương nào."
"Sao lại không có vết thương được?" Thương Đức Tuyên không tin.
Ông ta cúi đầu nhìn, thật sự phát hiện ra trên bụng và cánh tay, nơi bị Khuyết Chu đánh nhiều nhất lại không hề có vết bầm tím nào.
Nhưng vừa rồi với lực đạo mạnh như vậy của Khuyết Chu, dường như cô thật sự muốn đánh chết ông ta, chính bản thân ông ta đã ngất đi trong một khoảng thời gian ngắn, làm thế nào không có vết thương trên người được?!
Ông ta lẩm bẩm: "Sao vậy được? Làm sao có thể như vậy được?"
Lúc đó cả khuôn mặt của Khuyết Chu mang theo sát ý, giống như ác quỷ dưới địa ngục hiện lên trong đầu ông ta.
Ông ta không tự chủ được, thân thể lại bắt đầu phát run.
Thương Đức Tuyên đứng dậy nắm lấy cánh tay của bác sĩ: "Chụp X quang, bây giờ đi chụp X quang!"
Một giờ sau, kết quả chụp X quang đã có.
Kết quả vẫn như cũ, trên người ông ta không hề có vết thương nào.
"Bí thư, trên người ngài không có vết thương nào, có thật ngài... Ngài bị người khác đánh không?"