Chương 136: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (2)
Chương 136: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (2)Chương 136: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (2)
Sau khi vẽ xong đã là đêm khuya, Khuyết Chu chụp một tấm ảnh của bức tranh gửi cho thầy hướng dẫn của mình, sau đó ngủ luôn trong phòng vẽ tranh.
Ngày hôm sau, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến Khuyết Chu có chút không kiên nhẫn.
Cô nhíu mày, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào mắt khiến mắt cô hơi đau đớn.
"Khuyết Chu!! Khuyết Chu, em có ở đó không?" Là giọng nói của thầy hướng dẫn.
Cô đứng dậy duỗi lưng một cái, tiện tay vuốt lại tóc, mở cửa phòng vẽ tranh, thầy hướng dẫn dùng vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nhìn cô.
"Tranh của em đâu?! Mau cho thây xeml" Đầu tóc của thầy hướng dẫn cũng có chút lộn xộn, Khuyết Chu giơ tay lên nhìn thời gian, mới sáu giờ mười phút.
Từ trường học chạy tới ít nhất phải nửa tiếng.
Thầy hướng dẫn ít nhất năm giờ đã thức dậy.
Ông lướt qua nhìn phía sau Khuyết Chu, đã thấy một bức tranh nằm ngay giữa phòng vẽ tranh.
Bức tranh kia treo ở đó, trên đó có một đóa hoa sen thật lớn giống như đang sống lại.
Ánh sáng lờ mờ làm cho hoa sen càng thêm thê mỹ và yên tĩnh.
Đây là sự cô đơn, giống như trên thế giới này cũng chỉ còn lại một đóa hoa sen cuối cùng kia, cùng một chiếc lá sen cuối cùng bên cạnh hoa sen.
Thầy hướng dẫn ghé sát vào và nhìn rất rất rất lâu.
Ông quay đầu đầu tiên là hít sâu một hơi để ổn định lại tâm trạng của mình: "Khuyết Chu, không phải lúc trước em vẽ cái khác sao?"
"Vâng." Khuyết Chu gật đầu: "Ngày hôm qua có người đến phòng vẽ tranh của em phá hỏng cả bức tranh, em tạm thời sửa lại được một chút."
"Bức tranh bị phá hủy?!" Thầy hướng dẫn trừng to mắt, một nửa buồn ngủ khi nhìn thấy bức tranh biến mất không tăm tích, một nửa còn lại khi nghe Khuyết Chu nói những lời này tất cả đều biến mất.
Khuyết Chu xoay người vén tóc lên.
Trên cổ cô còn có dấu vết bị người đánh từ phía sau, nhìn vết bâầm tím trên đó cực kỳ khủng bố.
"Em biết là ai đã làm không? Thầy dẫn em đi báo cảnh sát!"
"Em biết là ai làm, nhưng phòng vẽ tranh của em không có camera giám sát. Dù gì bức tranh không bị phá hủy hoàn toàn, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tới tìm em."
Thầy hướng dẫn tức giận đến lòng ngực phập phồng, ông là người dùng cả đời này để vẽ tranh, dù đã sáu sáu tuổi nhưng tỉnh thần vẫn rất tốt, chỉ là áo quần thường xuyên có chút lộn xôn, trên đầu có khi dính ít thuốc màu.
Tiết học đầu tiên khi ông tiến vào giảng bài cho mọi người, có một số sinh viên cho rằng ông là ông chú nhặt rác nào đó đi nhầm vào phòng học.
Khuyết Chu xoa xoa cần cổ của mình: "Là một ông chủ của một văn phòng làm việc, lúc trước anh ta liên hệ với em, nói muốn hợp tác mở triển lãm tranh. Em vốn vui vẻ đồng ý, nhưng sau này mới biết được anh ta chỉ muốn..."
"Muốn cái gì?"
"Muốn chiếm tiện nghi của em."
Thầy hướng dẫn chưa kịp phản ứng lại, còn tưởng rằng ông chủ này muốn lấy tranh của Khuyết Chu để chiếm tiện nghi mở triển lãm tranh.
Nhưng nhìn Khuyết Chu hơi cúi đầu dáng vẻ có chút khuất nhục, ông mới bừng tỉnh.
"Phòng vẽ tranh này không thể đến được nữa, đợi sau khi cuộc thi kết thúc, thây sẽ tìm cho em một phòng vẽ tranh gần trường học hơn một chút, quanh đây quá hẻo lánh, một cô gái như em ở chỗ này quá nguy hiểm, cũng trách thầy trước kia đều không chú ý đến mấy chuyện này."
Trong kịch bản gốc, thầy hướng dẫn này cực kỳ coi trọng nguyên chủ.
Cũng biết nguyên chủ mắc bệnh trầm cảm nhẹ, cho nên bận thì bận nhưng ông cũng sẽ thường xuyên quan tâm đến nguyên chủ.
Cho nên khi bức tranh bị hủy, nhưng nguyên chủ lại không nói ra chân tướng, thầy hướng dẫn mới có thể thất vọng như thế.
Không chỉ là thất vọng vì nguyên chủ không đoạt giải thưởng.
Mà thất vọng vì nguyên chủ không dũng cảm đối đầu với người xấu.
Chỉ là trên thế giới này có quá nhiều người mắc bệnh như vậy, người bị bệnh làm sao có thể dũng cảm được chứ!
Nguyên chủ cũng hiểu được, cho nên cô ấy không có bất kỳ oán hận nào với thầy hướng dẫn này, ngược lại còn biết ơn ông trong thời khắc mình sắp chết kia.
Bức tranh rất lớn, thây hướng dẫn gọi điện thoại cho mấy bạn học cùng lớp đến mới chuyển được bức tranh này lên xe.
Bức tranh được đưa đến nơi thi đấu, còn cần gần nửa tháng để ban giám khảo chấm điểm bài thi mới có thể biết bức tranh này có thể giành được giải thưởng hay không.
Tranh của ba tác giả đứng đầu có thể tham gia triển lãm miễn phí, vốn nguyên chủ hoàn toàn có thể lấy được giải thưởng.
Nhưng bị Diêu Hòa Khôn phá hủy không còn một mảnh.
Khi nhìn thấy bức tranh này, các bạn học đều tỏ vẻ thán phục và tán thưởng đối với tranh của Khuyết Chu.
Nếu nói những lời nói của nguyên chủ đều mang theo một chút ủ rũ.
Vậy Khuyết Chu sẽ phóng đại vô hạn phần ủ rũ này của nguyên chủ thành quỷ khí.
Hình ảnh âm u biến hoá đến kỳ lạ, mang theo mỹ cảm âm trầm quỷ di.
Giống như một giây sau, đóa hoa sen này sẽ biến thành một nữ tử tuyệt mỹ, hấp dẫn người qua đường tiến vào trong bức tranh này.
Sau khi đưa bức tranh đến trung tâm thi đấu, thây hướng dẫn lại ngựa không ngừng vó kêu gọi mọi người tạm thời chuyển toàn bộ đồ đạc trong phòng vẽ tranh của Khuyết Chu đến đặt ở trong phòng vẽ tranh của trường học, chờ tìm được phòng khác rồi mới dọn đến chỗ đó.
Bận rộn đến tối, Khuyết Chu mời mọi người ăn bữa cơm, lúc mọi người chia tay nhau cũng là lúc màn đêm buông xuống.
Cuối cùng Khuyết Chu mới có thời gian nhìn điện thoại di động.
Nguyên chủ không thể tham gia cuộc thi này, dẫn đến một loạt bi kịch xảy ra sau đó, càng làm bệnh trâm cảm của nguyên chủ thêm trầm trọng hơn.
Bây giờ đã tránh được một điểm mấu chốt, tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm.
Có hơn 30 cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.
Toàn bộ đều là Diêu Hòa Khôn gọi tới.
Có rất nhiều tin nhắn ngoài các cuộc gọi nhỡ.
Cô mở ra xem, toàn bộ tin nhắn đều đang hỏi Khuyết Chu suy nghĩ như thế nào các thứ.
Lãng phí thời gian trên loại người này là điều không cần thiết, vì vậy Khuyết Chu không hề trả lời bất cứ một tin nhắn nào của anh ta, trực tiếp xóa tin nhắn sau đó cho anh ta vào danh sách đen.
Bên kia...
Thật ra trong lòng của Diêu Hòa Khôn vẫn có chút thấp thỏm khi thuê người phá hủy bức tranh của Khuyết Chu.
Anh ta biết Khuyết Chu bị bệnh trầm cảm, cũng chính vì biết cô bị bệnh và cảm giác vỡ nát trên người cô mới khiến anh ta bị thu hút bởi vẻ đẹp này.
Lần đầu tiên đến trường học và nhìn thấy cô, anh ta đã bị Khuyết Chu hấp dẫn.
Muốn mở triển lãm tranh cho cô, nhưng cô lại không biết tốt xấu. Người bên kia nói mọi chuyện đã giải quyết thỏa đáng, nhưng Diêu Hòa Khôn lại không đợi được tin nhắn của Khuyết Chu.
Theo lý mà nói, nếu như bức tranh thật sự bị hủy, cô hẳn có thể đoán được chuyện này là do anh ta làm, nhất định sẽ tới tìm anh ta, nhưng đã qua hai ngày, cuộc thi mà cô tham gia cũng hết hạn, sao lại không có chút động tĩnh gì được?
Lại đợi thêm hai ngày, cuối cùng Diêu Hòa Khôn cũng đứng ngồi không yên, tiếp tục gọi điện thoại cho Khuyết Chu.
Lần này, điện thoại vẫn hiển thị trạng thái đang trong cuộc gọi.
Ngay từ đầu Diêu Hòa Khôn còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi gọi tới cuộc điện thoại thứ tư vẫn là trạng thái đang trong cuộc gọi, Diêu Hòa Khôn mới mãnh liệt phản ứng lại, hình như anh ta đã bị kéo vào danh sách đen.
Thật sự tưởng cho cô mặt mũi thì cô không biết xấu hổ như vậy sao? Đi ra từ một thị trấn nhỏ, được anh ta coi trọng là vinh hạnh của cô, vậy mà còn dám kéo anh ta vào danh sách đen?!
Sáng sớm ngày hôm sau, Diêu Hòa Khôn đã chạy tới phòng vẽ tranh của Khuyết Chu.
Nhưng trong phòng vẽ tranh đã trống rỗng không còn một thứ gì.
Lúc này đây Diêu Hòa Khôn mới ý thức được Khuyết Chu đã dọn đi nơi khác.
Nhưng anh ta không cam lòng, lại chạy tới trường học một chuyến, đợi trước cửa trường học cả một ngày.
Lúc màn đêm buông xuống, cuối cùng anh ta đã nhìn thấy một cô gái cao gầy đeo một cái balo trên vai xuất hiện ở trước cửa lớn của trường học.