Chương 160: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (26)
Chương 160: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (26)Chương 160: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (26)
Hạt vừng nhỏ nhiệt huyết sôi trào, thật ra nếu người khác mà nói những lời này, chắc là nó sẽ cảm thấy người kia khoác lác, nhưng lời từ trong miệng đại lão nói ra, nó lại cảm thấy cực kỳ sung sướng, giống như người có thể đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh kia chính là nó.
Không Lâu sau bị khí thế của Khuyết Chu áp bức. Ánh mắt cô ta đen kịt như mây đen ùn ùn kéo đến lúc vừa rồi, bên trong ẩn chứa sát khí kinh người.
Khuyết Chu đứng sát kết giới, nhẹ giọng mở miệng: "Cút đi, hôm nay coi như tâm trạng của tôi không tệ, trở về nói lại với Đỗ Phong là cảm ơn hắn giúp tôi nói chuyện vụ sao chép tranh. Chuyện hắn muốn ăn đôi mắt của tôi, còn tôi lại lợi dụng chút danh tiếng của hắn, chuyện này hẳn là không có vấn đề gì lớn chứ?"
Sự sợ hãi của Không Lâu từ lòng bàn chân vọt lên tới cổ họng của mình.
Cô ta là yêu tinh nên không có trái tim, nếu có trái tim, chắc chắn bây giờ trái tim của cô ta đã đập cực kỳ nhanh.
Không Lâu biến mất tại chỗ, hình như cô ta cũng dùng phù truyền tống.
"Yêu tinh này thật vô dụng, đến chạy trốn bằng thuật pháp mà cũng không biết, còn phải dùng đến phù truyền tống của đạo sĩ, quả thật là quá vô dụng!"
Yêu tỉnh rời đi, yêu khí tiêu tán, Khuyết Chu quay người lại đã thấy Nhan Trạch còn đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn cô hơi kỳ quái. Cô càng đến gần, lông mày của Nhan Trạch càng nhíu chặt hơn.
"Sao vậy? Cảm thấy tôi là yêu tỉnh sao?"
Yết hầu Nhan Trạch nhấp nhô, mở miệng nói: "Chuyện này... người khác có biết không?"
Khuyết Chu hơi nghiêng đầu: "Hả?"
Nhan Trạch nhìn vào mắt cô, có chút khó chịu nói: "Chuyện cô... cô đoạt xá... chuyện này..." Sư phụ từng nói với anh về chuyện đoạt xá này. Bình thường người có thể đoạt xá là người ở giới Tu Chân khi sắp phi thăng thành tiên, cho dù thân thể bị hủy, nhưng nguyên thần cũng sẽ không bị tiêu diệt.
Rất nhiều đại năng sẽ tìm cho mình một thân thể mới để tu luyện.
Còn có... cướp thể xác của người khác, thôn phệ thể xác của chủ nhân thân thể đó.
Trong mắt Nhan Trạch tràn đầy vẻ rối rắm, lý trí nói cho anh biết, bây giờ anh đang trách Khuyết Chu cướp đi thể xác người khác là một chuyện vô cùng ác độc, sẽ ảnh hưởng đến luân hồi của chủ nhân thân thể này. Nhưng cảm tính lại làm cho anh không thể nào động đậy.
Thậm chí trong lòng anh còn muốn giải vây cho Khuyết Chu, chẳng lẽ còn có ẩn tình nào khác? Hoặc là yêu tinh kia nói hươu nói vượn.
Nhưng là một nữ sinh, có thể có được đạo thuật cao như vậy sao?
Cô thật sự là người bình thường sao?
Ánh mắt của Khuyết Chu lóe lên, cố ý tới gần Nhan Trạch, chóp mũi hai người suýt chút nữa chạm vào nhau.
"Nếu đúng là tôi đoạt xá thì sao? Tiểu Nhan Trạch, anh sẽ làm thế nào? Giết tôi sao?"
Ánh mắt của cô giống như hoa sơn trà xinh đẹp. Sư phụ từng trồng rất nhiều hoa sơn trà, vừa đến mùa là nó sẽ nở hoa cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng cô lại càng giống hoa hồng đen trong nhà cô hơn, vừa nguy hiểm lại mê người.
Tim Nhan Trạch đập nhanh hơn, anh nhắm mắt lại rồi nói: "Tôi sẽ trả tiền cho cô. Cô đã cứu tôi nhiều lần, tôi không thể không biết ơn không báo đáp, nếu có người gây bất lợi cho cô, tôi có thể giúp cô ba lần coi như báo đáp chuyện cô giúp tôi bắt được trùng yêu kia, còn chuyện cứu tôi và băng bó vết thương cho tôi, bây giờ còn giúp tôi gia cố kết giới."
"Ba lần sao?" Khuyết Chu kéo dài âm cuối, Nhan Trạch mở mắt đã thấy cô nhíu mày, dường như trong mắt có vẻ tủi thân: "Ba lần hình như không đủ, tôi cho anh ở, còn cho anh ăn uống, còn bị anh hiểu lầm thành yêu tinh, vả lại anh còn đối xử hung dữ với tôi như vậy... Ba lần này như là đuổi tỷ tỷ, hình như làm vậy không được đâu."
Nhan Trạch khẽ cắn môi: "Vậy cô muốn mấy lần?"
Khuyết Chu cúi người thổi một hơi vào tai anh, cô nói: "Ít nhất một tháng bảy lần."
Hạt vừng nhỏ hít sâu một hơi, mẹ nó! Đại lão quá biết chơi rồi!
Nó không phải là người trực tiếp nghe được giọng nói này của đại lão, nhưng khi nghe được cũng cảm thấy cái đuôi của mình mềm nhữn. Nó lại nhìn nam chính, mặt đã đỏ đến tận cổ, hai tay chống trên cái bàn nhỏ ở phía sau, tờ giấy kia bị đè đến nhăn nhúm.
Anh tự nhủ trong lòng, đừng nhìn nữa, nhưng anh không làm được.
Khuyết Chu lại thổi một hơi: "Đạo gia thật sự rất thích đỏ mặt, quả thật tôi không phải Khuyết Chu, nhưng tôi cũng là Khuyết Chu."
"Hả?"
"Tôi có cùng một cái tên với thân thể này, trời xui đất khiến tôi mới đi đến thế giới này, tôi cũng không rõ lắm tình huống bây giờ của mình là gì? Chỉ đoán có thể là thiên đạo sắp xếp chuyện này."
Lý do này thật sự rất nhảm nhí, nhưng Nhan Trạch nghe xong đã tin ngay.
Anh hỏi: "Vậy chủ nhân của thân thể này đâu?"
"Đã chết."
Vẻ mặt Nhan Trạch lại biến đổi.
Khuyết Chu cười: "Sao anh lại biến sắc khi nghe được từ đó nhỉ? Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, chủ nhân của thân thể này vốn nên chết. Bị một gian thương tính kế, còn bị yêu tinh vừa rồi giết chết, có thể có khả năng liên quan đến Đỗ Phong, cho nên Tiểu Nhan Trạch, hai chúng ta đứng từ một mức độ nào đó mà nói, coi như là đồng minh."
Khuyết Chu đơn giản hóa một chút chuyện mà nguyên chủ trải qua cả đời bằng mấy câu. Cô không nhắc tới ba chữ 'làm nhiệm vự, chỉ nói kiếp trước mình là một đại năng tương đối lợi hại, sau đó bị phản bội, nguyên thần du tẩu khắp nơi, trời xui đất khiến mới tiến vào trong thân thể này.
Đây cũng không tính là nói dối.
"Dù gì cũng là thân thể của người khác, nên tôi nghĩ tôi phải báo thù cho người này, nếu không tôi cũng không yên tâm khi dùng thân thể này của người ta, đúng không?"
Cách đó không xa, mặt trời sắp hạ xuống núi, cây cối xanh tươi kia biến thành màu da cam.
Ánh sáng từ đỉnh núi đang hạ xuống từng chút một, mặt trăng chuẩn bị thay thế mặt trời.
Nhan Trạch thở phào nhẹ nhõm: "Nếu là như vậy, quả thật phải báo thù rồi."
"Anh thật sự tin lời của tôi nói sao?" Khuyết Chu nhướng mày.
Nhan Trạch nhìn vào mắt cô, ừ một tiếng: "Tôi tin."
Anh luôn như vậy, thật ra Khuyết Chu biết, mặc kệ anh biến thành dạng gì, đều sẽ tin tưởng cô như vậy.
Bởi vì anh đã từng tự hứa với mình, cũng như lúc mặt trời lặn xuống đỉnh núi, thiếu niên mặc áo giáp, mũ giáp từ trên đầu bị tháo xuống, tóc của anh đều rối tung cả lên.
Thứ không thay đổi chính là ánh mắt trong suốt kiên định của anh, cũng như là bây giờ. Anh nói: "Bất kể như thế nào, ta nhất định tin tưởng mỗi một câu nói, mỗi một chữ mà người nói, vĩnh viễn sẽ không nghi ngờ người."
Đúng là anh đã làm được.
Khuyết Chu lắc đầu giơ tay lên xoa đầu Nhan Trạch: "Anh tin là tốt. Mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta nên về nhà thôi."
Trước kia, căn nhà nhỏ cũ nát trên đỉnh núi này là nhà của Nhan Trạch và sư phụ. Nhưng sư phụ không còn, anh cảm giác mình cũng không có nhà.
Bây giờ Khuyết Chu nói với anh là cùng về nhà. Anh lập tức nghĩ tới chiếc giường mềm mại, ga giường màu xám mang theo mùi thơm của Khuyết Chu, còn có bức tranh cô để trong phòng khách, hoa hồng màu đen cắm trên bàn trà. Nhan Trạch gật đầu: "Được, về nhà." Nói xong, anh đột nhiên dừng lại, vô cùng chột dạ nhìn Khuyết Chu. "Có chuyện gì vậy?” "Tôi... dùng hết bùa truyền tống rồi, không thể về nhà được..."