Chương 166: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (32)
Chương 166: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (32)Chương 166: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (32)
Hai tai của Nhan Trạch lập tức đỏ lên, trong tình huống này, anh cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại, nhưng chỉ cần Khuyết Chu đứng bên cạnh, anh cũng không biết mình nên bình tĩnh như thế nào.
Một câu nói hời hợt như vậy lại có thể thiếu đốt làn da của anh đến nóng rực, làm cho anh như muốn bốc cháy.
Anh hít sâu một hơi, nhắc nhở bây giờ mình còn có chuyện quan trọng cần phải làm. Tuy rằng quỷ quái trong phòng hơi khó giải quyết, nhưng Nhan Trạch vẫn có mấy phần bản lĩnh, cộng thêm những lá bùa Khuyết Chu đưa cho mình, không tới nửa giờ, bóng tối bên trong căn phòng đã được ánh sáng xua tan đi toàn bộ.
Khuyết Chu cảm nhận được lời nguyền rủa bên trong biến mất trong một thời gian rất ngắn.
Nhan Trạch cầm một cái túi lên, trên túi có vẽ một bức tranh bát quái trận, bên trong căng phồng lên, hình như thứ đựng bên trong rất nặng.
Anh nhìn cái túi, sau đó lại nhìn quản gia: "Quỷ trong phòng lão gia tử đều ở trong này, thế nhưng quỷ trong trạch viện không chỉ có những thứ này, vừa rồi lúc tôi thu quỷ vào bên trong cái túi này, còn cảm giác được có một cỗ lực lượng khác đang bảo vệ lão gia tử, không biết các người bên này có tiện không, có lẽ chúng tôi phải ở nơi này một thời gian ngắn."
Quản gia vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là tiện rồi. Đại sư, lời nguyền rủa này là Sao vậy?"
"Tôi vừa mới cảm nhận được một cỗ sát khí và oán khí rất mạnh trong căn nhà này, có một con quỷ rất lợi hại quỷ, khi còn sống hẳn không phải là thứ tốt lành gì, sau khi chết lại còn không cam lòng. Nhưng cỗ sát khí kia lại không có ý muốn giết lão gia tử, ngay chuyện đó ra thì tôi còn cảm thấy có một điểm kỳ quái, tôi thấy có một trận pháp do yêu tỉnh trong nhà kia của ông bày ra, hẳn cũng là chuyện của mấy tháng trước."
Nhan Trạch nghiêm túc cau mày, vẻ mặt cực kỳ chính trực. Anh vừa nói xong, Khuyết Chu đã tựa người vào tường bên cạnh nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Hơi thở của anh có chút dồn dập, chỉ có thể ép buộc chính mình không nên nhìn cặp mắt quyến rũ kia của Khuyết Chu.
Anh hít sâu một hơi rồi hỏi: "Mấy tháng trước, ông thử nghĩ xem có ai tới đây không? Có ai nói muốn đi dạo trong trạch viện này không?"
Quản gia nhíu mày, sau đó chân mày giãn ra, trên mặt lộ vẻ tức giận, hai tay ông ta vỗ vào nhau, 'ai da' một tiếng, dáng vẻ có chút buồn cười.
"Có! Ba tháng trước, tổng giám đốc tập đoàn Đan Phong có đến đây, nói là muốn hợp tác với lão gia tử, nhưng lão gia tử và đại thiếu gia chúng tôi đều không thích Đỗ Phong lắm, cảm thấy dáng vẻ và biểu hiện của ông ta có chút không giống nhau."
Hạt vừng nhỏ có chút kinh ngạc: "A, vậy mà còn có người có thể nhìn ra Đỗ Phong đang ngụy trang."
"Người Triệu gia đều khá tốt, khí vận cũng vô cùng tốt, trước kia lão gia tử từng đi lính, đương nhiên cũng có một thân chính nghĩa, có thể nhìn ra trong lòng Đỗ Phong có quỷ là chuyện rất bình thường." Khuyết Chu nói.
Quản gia càng nói càng tức: "Lúc ấy cái người tên Đỗ Phong này còn nói với lão gia tử sẽ lập tức tổ chức cuộc thi dành cho họa sĩ mới, muốn lão gia tử tham gia, trước đó ông ta đã mới lão gia tử ba bốn lần nhưng đều bị từ chối, lần này ông ta muốn lấy cớ đến trạch viện chúng tôi đi loanh quanh chờ lão gia tử đưa tranh, lão gia tử cũng không từ chối chuyện này. Đại sư, ý của ngài sẽ không phải là..."
"Đỗ Phong kia là một hoa yêu ngàn năm, ông ta còn giết sư phụ của tôi." Ánh mắt Nhan Trạch trở nên tàn nhẫn hơn trong nháy mắt.
Đáy mắt anh cuồn cuộn một màu đen kịt, khi quản gia nói ra hai chữ Đỗ Phong đã bắt đầu cuồn cuộn, sau đó từ trong miệng anh nói ra hai chữ đó đã mang theo hận ý khiến người khác kinh hãi.
Quản gia kia bị giọng điệu lạnh lùng của anh dọa sợ, vì Khuyết Chu nhìn thấy trên cổ ông ta đã bắt đầu nổi da gà.
Sau khi bị dọa, quản gia rất nhanh đã phản ứng lại, ông ta cảm thấy thế giới này có chút ma huyễn, vì thế mang theo giọng điệu nghỉ ngờ hỏi: "Đại sư, ngài vừa mới nói cái gì? Đỗ Phong là... là cái gì?"
"Là yêu tinh." Khuyết Chu nói: "Ông ta là yêu tinh, cho nên mới có thể nhìn rất trẻ tuổi, những người đi theo ông ta càng lâu càng trẻ lại, ông cũng có thể ngửi thấy trên người ông ta có một mùi thơm tương đối đặc thù, tôi nhớ truyền thông có phỏng vấn qua về mùi thơm trên người Đỗ Phong, ông ta nói vì thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mình rất tốt, không hút thuốc uống rượu cộng thêm mùi nước hoa mới có thể ngửi thấy mùi hương như vậy, nhưng thật ra đó chính là mùi thơm trên người ông ta."
Khuyết Chu lặng lẽ túm vạt áo sau lưng của Nhan Trạch, khi ngón tay cô chạm vào lưng Nhan Trạch, ánh mắt vốn mang theo hận ý mãnh liệt của Nhan Trạch ngay lúc này lại dịu đi không ít.
Để tránh Nhan Trạch có thể nổi điên ở đây, Khuyết Chu cảm thấy vẫn để cô nói thì tốt hơn.
Quản gia càng mơ hồ hơn, mặc dù vừa rồi chính mắt ông ta đã nhìn thấy quỷ, nhưng nói Đỗ Phong là yêu tinh, ông ta vẫn không quá tin về chuyện này.
Khuyết Chu mỉm cười, lấy một lá bùa từ trong ba lô Nhan Trạch ra. Lá bùa được cô kẹp ở giữa hai ngón tay, dáng vẻ nhìn rất vụng về, nhưng chỉ có Nhan Trạch biết, cô chỉ đang diễn trò mà thôi.
Đôi môi đỏ mọng thổi ra một hơi, lá bùa kia nhẹ nhàng bay lên trên không trung, biến thành một đám sương mù, sau đó sương mù biến thành bộ dáng của Đỗ Phong, trở lại cảnh tượng mấy tháng trước ông ta đến Triệu gia.
"Quản gia, lá bùa của em trai tôi đều có thể làm được như vậy, Đỗ Phong có phải yêu tinh hay không ông còn chưa tin tưởng chúng tôi sao? Ông ta giết sư phụ của em trai tôi, còn ăn đôi mắt của nhiều họa sĩ. Thật ra tôi đang giúp các người, cũng không phải giúp các người mà là giúp bản thân tôi, vì người kế tiếp bị ăn đôi mắt chính là tôi."
Có lẽ là giọng nói của Khuyết Chu quá mức bình tĩnh và xung quanh quá an tĩnh khiến cả người quản gia nổi đầy da gà. Đầu ông ta co rúm lại nhìn Khuyết Chu, qua một lúc lâu cũng không nói lời nào. Khuyết Chu lại nói: "Ông nghĩ mà xem, những họa sĩ mới cầm hạng nhất mấy năm nay đều mai danh ẩn tích, mà Đỗ Phong nói với bên ngoài những họa sĩ kia đang làm ở công ty của ông ta, nhưng thật ra ông có biết bọn họ đi đâu không?”
Quản gia á khẩu không trả lời được, bởi vì trên thực tế rất ít người quan tâm đến những họa sĩ đó đi đâu. Ai sẽ quan tâm một người không quan trọng đi đâu chứ? Nghĩ như vậy, quản gia càng suy nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh.
Một giọng nói yếu ớt vang lên trong phòng: "Quản gia..." Đó là giọng nói của lão gia tử.
Khuyết Chu và Nhan Trạch đi theo quản gia vào trong phòng, căn phòng vốn tối đen cuối cùng cũng có chút ấm áp, sắc mặt lão gia tử cũng không còn tệ như trước nữa.
Vừa mới bước vào cửa, Nhan Trạch và Khuyết Chu đã nhìn thấy một hồn ma như ẩn như hiện đứng bên cạnh giường lão gia tử, lúc thấy Nhan Trạch đi vào đã nhanh chóng lui vê phía sau vài bước.
"Quản gia..." Lão gia tử giơ tay, giọng nói có chút run rẩy: "Hình như vừa rồi... vừa rồi tôi nhìn thấy Tiểu Quân, Tiểu Quân có phải đã trở về hay không?"
"Lão gia tử... tiểu thiếu gia chưa về."
"Sao có thể chứ, vừa rồi rõ ràng tôi nhìn thấy Tiểu Quân đang ngồi bên giường tôi."
Khuyết Chu hạ giọng hỏi: "Tiểu Quân là... ?"
Quản gia thở dài: "Là tiểu thiếu gia của chúng tôi, mười năm trước tham gia vào quân ngũ nhưng sau đó..."
Ông ta liếc nhìn lão gia tử, giọng nói nhỏ nhẹ sợ mình nói ra sẽ khiến cho lão gia tử không vui.
"Sau đó tiểu thiếu gia làm phản, biến thành một tên buôn ma túy."