Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170: Họa Sĩ Của Tiểu Đạo Sĩ (36)

Chương 170: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (36) Chương 170: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (36)Chương 170: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (36)

Khi nhìn thấy ác quỷ, người kích động đầu tiên không phải là lão gia tử mà là tiểu thiếu gia vẫn luyến tiếc không muốn rời khỏi lão gia tử - Triệu Phất Quân.

Vốn anh ta đã gặp được cha của mình, đã không còn tiếc nuối nữa, nhưng khi nhìn thấy ác quỷ kia, Triệu Phất Quân lại mơ hồ muốn biến thành ác quỷ, đôi mắt của anh ta đỏ tươi nhìn cực kỳ quỷ di.

Khuyết Chu khoát tay lên vai anh ta, thản nhiên nói: "Có lời gì cứ nói, anh sẽ đi vào luân hồi, còn hắn ta thì phải xuống mười tám tầng địa ngục, không cần phải vì hắn ta mà biến thành ác quỷ, đúng không?"

Tâm trạng của Triệu Phất Quân bình tĩnh lại trong nháy mắt, anh ta nhìn Khuyết Chu, trong ánh mắt tản ra ánh sáng kỳ dị, sau đó hơi gật đầu.

Thì ra tiểu thiếu gia Triệu gia này là người đi nằm vùng, mà ác quỷ này là lão đại buôn ma túy bị Triệu Phất Quân giết.

Tên buôn ma túy này không việc ác nào không làm, nhưng lại cực kỳ tín nhiệm Triệu Phất Quân, thậm chí còn coi Triệu Phất Quân như con ruột của mình. Cho nên sau khi Triệu Phất Quân có tâm tư phản bội, tên buôn ma túy này đã sinh ra oán khí, đến chết rồi cũng không muốn buông tha cho Triệu Phất Quân.

Nhưng lúc Triệu Phất Quân làm nhiệm vụ không cẩn thận cũng bị thương nặng, linh hồn mơ mơ màng màng trở về nhà, tên buôn ma túy này cũng đi theo Triệu Phất Quân trở về đây.

Bởi vì năm xưa lão gia tử từng đi lính, cho nên được một thân chính khí hộ thể, tên buôn ma túy này cũng không có cách nào làm hại ông ấy được, mà Triệu Phất Quân cũng luôn âm thâm bảo vệ người trong nhà mình.

Nhưng ác quỷ này vẫn hại chết mấy dì giúp việc trong nhà, dẫn đến mấy người kia bị chết oan, còn biến thành quân cờ của ác quỷ này.

Sau khi hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, Khuyết Chu phát hiện linh hồn Triệu Phất Quân chỉ còn một nửa trạng thái linh hồn, nói cách khác, bây giờ anh ta đang ở trong trạng thái thực vật, còn chưa hoàn toàn chết đi.

Anh ta còn có cơ hội sống lại!

Sau khi Khuyết Chu nói rõ tình huống, lão gia tử kích động thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, toàn thân ông ấy đều cố gắng dùng sức, được con trai cả đỡ dậy, giọng nói ông ấy khàn khàn, gân xanh nổi đầy trên trán: "Cô gái, cô nói... là thật sao?"

"Là thật, nhưng phải đợi em trai tôi tỉnh lại mới làm được."

"Cô gái, nếu chuyện này thật sự thành công, vậy cô và em trai của cô chính là ân nhân cứu mạng của cả gia tộc Triệu gia tôi. Chúng tôi không biết báo đáp ân tình như thế nào, hai người muốn gì tôi đều đồng ý, muốn lấy cái mạng già này của tôi cũng được, hoặc hai người muốn lấy toàn bộ Triệu gia này của tôi, tôi đều chắp tay dâng lên cho hai người!"

Khuyết Chu che miệng cười khẽ: "Lão gia tử sống lâu trăm tuổi, tôi không cần mạng của ngài, nhưng mà chúng ta đều có một kẻ thù chung, gần đây tôi đã bị Đỗ Phong chèn ép, vừa rồi tôi phát hiện một con yêu tinh mèo màu đen ở trong căn phòng này, vậy ai trong số các người đã nuôi nó?"

Lão gia tử nghẹn ngào: "Quả thật có một con mèo màu đen hay chạy tới nhà tôi, tôi thấy nó quá đáng thương nên trong lúc không có chuyện gì làm đã nuôi nó. Cô nói nó là..."

"Đó là tai mắt mà Đỗ Phong phái tới giám thị các người, tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn nhà này đều được con mèo đó nghe theo chỉ thị của Đỗ Phong mà làm."

Lão gia tử tức giận thiếu chút nữa bất tỉnh.

Khuyết Chu vén tóc mai ra sau tai, thản nhiên nói: "Lão gia tử không cần lo lắng, chuyện trong nhà ngài đã được giải quyết, chỉ cần trong khoảng thời gian này các người không ra ngoài là được, chuyện bên ngoài cứ để tôi và em trai tôi giải quyết, các người chỉ giúp đỡ vài việc là được."

"Đương nhiên phải giúp rồi! Từ hôm nay trở đi, chuyện của hai người cũng chính là chuyện của chúng tôi!"

"Vậy được, vậy tôi không cần khách khí nữa. Bây giờ tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, hy vọng lão gia tử và Triệu tổng có thể giúp tôi."

“Chuyện gì?”

Khuyết Chu cười: "Còn có một ông chủ nhỏ tên là Diêu Hòa Khôn, ba lần bốn lượt quấy rầy tôi, thật sự tôi rất bất đắc dĩ, báo cảnh sát thì hắn lại không thật sự làm chuyện gì phạm pháp, nhưng hắn lại luôn lượn lờ trước mặt tôi làm tôi ghê tởm, tôi..."

Cô gái hơi nhíu mày, mặt đầy ưu sầu.

Bỗng nhiên Triệu Phất Xán sinh ra một loại ý nghĩ, nếu bây giờ không phải là xã hội pháp trị, chắc có lẽ người tên Khôn gì gì đó đã sớm bị đại sư làm cho không còn sống trên thế gian này rồi.

Nhưng mà nếu ân nhân đã mở miệng, loại chuyện nhỏ này anh ta đương nhiên không có lý do gì không làm cả.

Anh ta giơ tay nói: "Chuyện này cứ để tôi lo, ba ngày sau tôi cam đoan cô sẽ không gặp lại anh ta nữa."

"Quả nhiên hiệu suất làm việc của Triệu tổng rất cao, các người ôn chuyện cùng tiểu thiếu gia đi, đêm nay tôi và em trai mình sẽ mở cửa địa phủ, nếu tiểu công tử có tuổi thọ còn chưa tận, cũng sẽ bị mang đi đến địa phủ nhập vào luân hồi. Còn nếu không muốn đi, linh hồn của anh ấy phải nhập vào trong thân thể, ít nhất từ nửa năm đến một năm mới có thể khôi phục ý thức. Có gì muốn nói, hôm nay nhanh chóng nói đi, ngàn vạn lần không nên mạnh miệng nha, nếu mạnh miệng sẽ rất tổn thương tình cảm đó."

Lúc cô nói câu cuối cùng, hạt vừng nhỏ kiểm tra đo lường được cảm xúc của đại lão vốn không gợn sóng khi đánh nhau với yêu tỉnh mèo, bây giờ đã có một chút giao động.

Nó hỏi: "Tỷ tỷ, có phải trước đây tỷ rất thích mạnh miệng không?"

Khuyết Chu cười cực kỳ quyến rũ: "Đúng vậy, nhưng bây giờ miệng ta rất mềm, hạt vừng nhỏ có muốn tới nếm thử không?"

Hạt vừng nhỏ thề, nếu có một ngày nó còn trẻ nhưng mất sớm, nhất định không phải vì mệt mỏi, mà là bị đại lão trêu chọc đến chết. Thân thể nó run lên, bĩu môi như muốn hôn người khác, nhưng Khuyết Chu chỉ dùng bàn tay có thần thức vuốt ve nó, đi kèm với cái vuốt ve là tiếng cười nhẹ nhẹ của cô.

Khuyết Chu lập tức đi đến chỗ Nhan Trạch nghỉ ngơi.

Anh đã tỉnh lại sớm hơn so với tưởng tượng của Khuyết Chu rất nhiều.

Khi nhìn thấy Khuyết Chu, ánh mắt của Nhan Trạch trở nên phức tạp hơn một chút, dường như có cảm xúc gì đó đang dâng trào.

"Có gì muốn hỏi tôi thì cứ hỏi." Khuyết Chu chỉ cần liếc mắt cũng nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của Nhan Trạch, cô trở tay đóng cửa lại, sau đó tựa người vào cánh cửa.

Dáng người mảnh khảnh được chiếc váy hoàn mỹ bao lấy, trong lòng còn lộn xộn của anh đột nhiên không biết phải làm sao.

Nhan Trạch còn chưa mở miệng, lại nghe Khuyết Chu hỏi: "Có phải anh muốn hỏi tôi, khí đen trong tay tôi là sao đúng không?”

Anh ta không lên tiếng nói chuyện, cảm tính nói cho Nhan Trạch biết, Khuyết Chu không thể nào là người xấu, cô lợi hại như vậy, có lẽ còn có nhiều bản lĩnh khác. Nhưng lý trí lại nói, nếu cô thật sự là người xấu, ngay cả chính mình cũng bị lừa thì sao?!

Khuyết Chu từng bước tới gần, sau đó chân phải hơi cong lên, đầu gối rơi vào trên giường mềm mại, khoảng cách giữa hai người lại một lân nữa gần trong gang tấc.

Nhan Trạch không dám hít thở, bởi vì một khi hít thở, chóp mũi anh có thể ngửi thấy mùi của cô, vậy anh nhất định sẽ không có cách nào bình tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện được.

"Tiểu Nhan Trạch, tôi có thể cho anh xem khí đen đó của tôi là thứ gì? Anh có muốn xem không?"

Yết hầu của Nhan Trạch nhấp nhô, anh ngước mắt lên nhìn đôi mắt vô cùng thâm thúy của cô, dường như anh như muốn đắm chìm trong đó, giống như anh không có tư cách để từ chối, ngay cả thân thể cũng gật đầu trước khi đợi anh suy nghĩ kỹ càng. Vì thế, Khuyết Chu cười cầm cổ tay của anh lên, sau đó mười ngón tay đan vào nhau.

Ngay sau đó, sương mù màu đen kia bắt đầu quay cuồng đảo quanh giữa lòng bàn tay của hai người.

Nhan Trạch không cảm nhận được nguy hiểm, cũng không ngửi thấy mùi của yêu khí hay là khí tức thối rữa khó ngửi gì khác.

Sương đen kia dần dần quấn quanh cánh tay của hai người, vì thế cây roi dài kia đã trói buộc hai tay của bọn họ lại với nhau.

"Tiểu Nhan Trạch, anh không từ chối, cho nên anh vĩnh viễn không thể đẩy ra."
Bình Luận (0)
Comment