Chương 187: Thần nữ núi tuyết (7)
Chương 187: Thần nữ núi tuyết (7)Chương 187: Thần nữ núi tuyết (7)
Khuyết Chu đứng trước tế đàn của cửa thôn, ngày hôm qua lớp tuyết rơi xuống đất vẫn chưa tan ra, đứng trên tế đàn nhìn xuống có thể nhìn thấy hơn phân nửa thôn, tế đàn này nói dễ nghe một chút là tế đàn, nó cao đến dọa người, nhưng đối với Khuyết Chu, cô cảm thấy nó như đài hành hình thì đúng hơn.
Cô ngồi trong tuyết, tùy tiện chơi đùa với một nắm tuyết. Trong thoáng chốc, cô nhớ lại chuyện rất lâu của mình trước kia, dường như mình cũng đã không ít lần làm như thế này, nhưng mà khi đó thiếu niên ở ngay bên cạnh cô, giúp cô lừa đám chúng thân không có não kia.
Trong ánh mắt của cô hiện lên chút hoài niệm, sau đó rất nhanh đã bị che giấu đi.
Ngay khi giọng nói của Khuyết Chu vang vọng cả thôn, phản ứng đầu tiên của đại bộ phận mọi người là không tin, nhưng bọn họ lại không thể không tin, mặc kệ Khuyết Chu có làm chuyện gì quá phận, có nhốt trưởng thôn vào trong nhà gỗ thì nói cho cùng cô là Thần Nữ được Thần Linh lựa chọn.
Nhất là câu cuối cùng Khuyết Chu nói, nếu như trong vòng nửa tiếng mà không tới, sau này hoa màu cũng sẽ không thu hoạch được, không ai dám lấy cái này làm tiền đặt cược cả.
Lúc này trong nhà trưởng thôn, cái nơi mà trưởng thôn bị đá còn đau muốn chết, ông ta nằm trên giường, xung quanh có không ít người đến nịnh bợ.
Mọi người anh một cậu tôi một câu, mắng Khuyết Chu đến máu chó phun đầy đầu.
Thôn trưởng chưa kịp lấy được một tia an ủi nào từ đám người này, lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói của Khuyết Chu.
Mọi người biến sắc, đã có người lập tức đứng lên.
"Đi làm gì!" Trưởng thôn quát lớn với người nọ.
Người nọ xấu hổ cười cười: "Trưởng thôn, đột nhiên tôi nhớ trong nhà có chút việc, tôi về trước đây, nếu vừa rồi bác sĩ nói ông không có vấn đề gì lớn, vậy tôi đi trước." Thôn trưởng tức giận không nhẹ: "Anh cho rằng tôi là một kẻ ngốc à? Không phải anh nghe lời mà Khuyết Chu vừa nói, muốn đi đến cửa thôn đúng không? Tôi nói cho các người biết, các người ai cũng không được đi!"
Ông ta cố gắng chống đỡ thân thể của mình, đau đến nhe răng trợn mắt, khuôn mặt vốn đã khó coi nay lại càng khó coi hơn: "Nếu lời Khuyết Chu nói là thật, tại sao ngày hôm qua lúc còn ở tế đàn lại không nói lời mà Thần Linh chỉ thị đi? Tôi nhổ vàol Nếu các người thật sự tin, các người sẽ rơi vào bấy của cô ta."
"Người khác không biết chẳng lẽ tôi không biết sao? Lúc trước chúng ta chọn Khuyết Chu làm Thần Nữ, không phải vì cô ta xinh đẹp ngây thơ dễ lừa sao? Cô ta có phải là Thần Nữ thật sự hay không, chẳng lẽ các người không biết sao?"
Đám người này đều tự mình làm mình sợ hãi, lời trưởng thôn nói giống như cái búa gõ vào trên đỉnh đầu mỗi người một cái. Trong phòng có tổng cộng năm người, tính thêm trưởng thôn là sáu người.
Đó là 'bí mật: mà họ ngầm hiểu với nhau, trừ bọn họ ra, tất cả mọi người ở trong thôn đều không biết. Trong thôn này căn bản không có Thần Nữ gì cả, hoa màu cũng không có bất kỳ liên quan gì đến Thần Nữ.
Thay vì nói ra sự thật hoặc là lấy Thần Nữ ra làm trung gian, bọn họ sẽ chọn vế Sau.
*xx*x%
Nửa tiếng sau, hơn phân nửa người trong thôn đều xuất hiện dưới tế đàn.
Hạt vừng nhỏ nhanh chóng quét qua một lượt: "Ngoại trừ trưởng thôn thì còn có năm người khác chưa tới, vừa vặn là năm người đã làm hại nguyên chủ kial"
Khóe miệng Khuyết Chu nhếch lên một nụ cười quỷ dị, mái tóc dài đến thắt lưng bị gió thổi bay, áo quần dân tộc trên người có đính lên đó thêm một miếng gỗ dài màu hổ phách, tay cô chống cằm, vòng tay có văn hoa là một con rắn tản ra ánh sáng ôn hòa.
"Thần Nữ, chúng ta đều đã tới, cô nói Thần Linh chỉ thị là chỉ thị cái gì vậy?"
"Đúng vậy, cô cũng đừng gạt chúng tôi nha." "Cô mau nói đi, trong bếp nhà tôi còn đang đun nước đó, con của tôi còn ở trong nhà một mình đợi tôi về tắm cho nó đây này!"
Khuyết Chu giơ tay: "Mọi người im lặng nghe tôi nói."
Giọng nói của cô như thể thật sự mang theo sức mạnh xoa dịu lòng người, ở dưới bầu trời xanh thẳm, mọi người ngẩng đầu nghe thấy Khuyết Chu chậm rãi mở miệng nói: "Vừa rồi Thần Linh cho tôi chỉ thị là bắt đầu từ mười hai giờ tối hôm nay cho đến mười hai giờ của buổi tối ba ngày sau, chỉ cần các người gieo hạt trông hoa màu của mình, Thần Linh sẽ ban cho tôi sức mạnh để làm cho hạt giống của mọi người dù ở trong đất lạnh cũng có thể mọc rễ nảy mầm."
Có người lập tức đưa ra câu hỏi: "Có phải thật không vậy? Trời lạnh như vậy hạt giống gì mà sống được chứ! Tuy rằng cô là Thân Nữ, nhưng cũng không thể gạt người như vậy được!"
Mọi người gật đầu phụ họa.
Ngay sau đó, Khuyết Chu chỉ về bùn đất trước mặt mình: "Đây là đất vừa rồi tôi tùy tiện đào bới, cũng tùy tiện gieo hạt giống lúa mạch vào, các người mở to mắt mà nhìn cho rõ ràng.
Tay cô hơi nâng lên, mặt đất kia chợt run nhè nhẹ, làm cho hạt giống vốn bị lạnh mà chết lại dân dần nảy mầm.
Mặc dù đứng cách chỗ đó có chút xa, nhưng mọi người vẫn nhìn thấy chồi non đã sinh trưởng, đã có người càng cố mở to mắt hơn với vẻ không thể tin.
Khuyết Chu nghiêm mặt, hai tay cô dường như đang dùng một sức lực rất lớn làm chồi non mạnh mẽ vươn mình lên cao. Không đến mười phút, một gốc lúa mạch đã chín.
Cô kéo cả cây lẫn gốc lúa mạch đã chín vẩy về phía đám người.
Đám người vốn yên tĩnh, nhưng khi lúa mạch bị cô điên cuồng rải xuống làm mọi người đều muốn chứng thực liệu lúa mạch có thật sự là cây lúa mạch thật không?!
Cho đến khi một tiếng kêu trong đám đông vang lên: "Lúa mạch thật sự chín rồi!" Ánh mắt mọi người nhìn Khuyết Chu từ lúc bắt đầu bán tín bán nghi không mấy kiên nhẫn đến biến thành khiếp sợ rồi lại đến tham lam, còn có một chút thành kính rất nhẹ không đáng kể.
Cho dù là Thần Linh thật sự nhưng không mang đến lợi ích cho người tham lam thì cuối cùng vẫn sẽ bị giam cầm, bị đám người kia kéo xuống thần đàn.
Cô ngồi ở trên tế đàn, lần nữa mở miệng: "Bây giờ các người tin rồi sao? Thần Linh chỉ cho tôi một chút sức mạnh, qua mười hai giờ tối thì Thần Linh mới ban cho tôi sức mạnh một lần nữa."
"Thần Nữ, cô chảy máu mũi!" Có người kinh hô xông lên đài cao, thái độ của hôm nay và hai ngày trước hoàn toàn khác nhau.
Lúc vừa tới, Khuyết Chu ngồi trên đài cũng có thể cảm nhận được sự khinh thường của những người này.
Mà hiện tại, bọn họ vây quanh Khuyết Chu, giống như là vây quanh một Thần Linh chân chính.
Có người muốn đỡ cánh tay của cô đều cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ làm Khuyết Chu đau.
Cô gần như được người ta đưa về nhà.
Mọi người anh một câu tôi một câu dặn dò Khuyết Chu nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Hàng xóm sát vách từ trước tới nay đều tỏ vẻ khinh thường nhà của nguyên chủ, sau khi Khuyết Chu về nhà, người hàng xóm đó đã lấy mấy quả trứng gà còn sót lại của nhà mình đều đưa sang cho cô, trên mặt còn treo thêm một nụ cười nịnh nọt.
Một lát sau, trong nhà Khuyết Chu đã chất đầy đồ ăn, nào là trứng gà, gà vịt còn sống hay rau dưa quần áo.
Chờ đám người này đi thì trời cũng sắp tối.
Ba Khuyết và bà nội đồng thời mở cửa, sau đó nhìn xung quanh bốn phía, thấy không có ai mới dời ánh mắt của mình chuyển sang nhìn Khuyết Chu đang đứng giữa sân với một đống đồ vật xung quanh.
"Tiểu Chu, đây là... đây..." Bà nội cực kỳ khiếp sợ.
Khuyết Chu mỉm cười: "Không sao đâu bà, những thứ này là của nhà chúng ta. Chúng ta lập tức phải rời khỏi nơi này."