Chương 201: Thần nữ núi tuyết (21)
Chương 201: Thần nữ núi tuyết (21)Chương 201: Thần nữ núi tuyết (21)
"Thần nữ thất trách, nhưng dù gì lúc trước cũng mang đến cho chúng ta mùa màng tươi tốt, chúng ta làm vậy cũng hơi quá đáng rồi."
"Cô ta một mình đi cùng người đàn ông bên ngoài lên thị trấn, vừa đi là đi cả một ngày, ai biết cô ta có làm chút chuyện gì đó với thằng nhóc Liêu gia kia không? Đúng là không biết kiềm chế gì cả, quá mất mặt rồi!"
"Còn làm Văn Tùng bị thương, lúc trước còn đánh cả anh trai của mình, trưởng thôn cũng từng bị đánh. Tôi nói này, nói không chừng trên người Khuyết Chu không phải có lực lượng của Thần gì đâu, tôi nghe nói trên núi Tuyết có không ít... yêu tinh đấy."
"Chuyện này không thể nói bậy được, nếu chọc giận Thần Linh, vậy sau này hoa màu của chúng ta cũng không cách nào thu hoạch được."
"Sao lại nói bậy? Thế hệ trước đều nói, đại yêu tinh rất có bản lĩnh, làm cho lúa mạch chín để thu hoạch thì tính là gì? Còn có thể dời núi lấp biển nữa đấy."
Âm thanh ồn ào vang lên bên tai Khuyết Chu.
Cô bị trói vào ghế, đầu vẫn đeo bao tải, trước mắt tối đến nỗi không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, nhưng cô có thể nghe thấy, ngửi thấy.
Nghe được âm thanh của những kẻ tham lam nói bên tai, ngửi thấy mùi hôi thối của đám người này.
Bọn họ đang bàn luận Khuyết Chu có tội hay không có tội, rõ ràng người trói cô là bọn họ, nhưng bọn họ lại làm như mình là thẩm phán muốn xử tội chúng thần vậy.
"Hạt vừng nhỏ, Liêu Tâm đâu?"
"Liêu Tầm bị nhốt lại thôi. Tỷ tỷ yên tâm, sau khi bọn họ đánh ngất Liêu Tầm thì cũng không làm gì cả."
Điều này khiến Khuyết Chu hơi thả lỏng một chút, cô tựa người vào ghế, chăm chú nghe những người này nói rốt cuộc cô có tội hay không?
Một ít người cảm thấy Khuyết Chu không biết kiềm chế, hẳn nên tiếp nhận trừng phạt, nhưng đại bộ phận người cảm thấy lúa mạch lập tức sẽ vào mùa thu hoạch, sau khi thu hoạch xong bọn họ cần dựa vào Khuyết Chu mới có thể tiếp tục thu hoạch mùa Vụ sau.
Nếu trừng phạt Khuyết Chu, sau đó làm cho cô không vui, vậy thì lương thực phải làm sao bây giờ?
Âm thanh líu ríu làm cho trưởng thôn đau hết cả đầu.
Ông ta hít sâu một hơi, vung tay lên, lớn tiếng nói: "Được rồi, đừng ầm ï nữa! Chờ Khuyết Chu tỉnh tôi sẽ hỏi ý kiến của cô ta, các người có chuyện gì thì về trước đi."
Các thôn dân anh một lời tôi một câu nhìn Khuyết Chu ngồi trên ghế hẳn còn chưa tỉnh lại, vẫn là lúa mạch của bọn họ còn chưa cắt xong càng quan trọng hơn.
Dường như cô nghe thấy mọi người lần lượt rời khỏi nơi này.
Trưởng thôn dời ghế ngồi đối diện Khuyết Chu, bắt chéo chân rít một hơi thuốc: "Tôi biết cô đã tỉnh, đừng giả vờ nữa."
Khuyết Chu cười khẽ, âm thanh bị bao tải bịt kín khiến cô có chút buồn bực: "Nếu trưởng thôn đã biết tôi tỉnh rồi thì thoải mái nói thẳng đi, ông muốn tôi làm gì?"
Đột nhiên ông ta cảm thấy Khuyết Chu cũng không phải đáng ghét như trước.
Trưởng thôn hít một hơi thuốc, lại phun lên mặt Khuyết Chu.
Mấy ngày nay, ông ta nhìn người ta đều đang thu hoạch lúa mạch, vốn không tin Khuyết Chu thật sự có thể giúp mọi người thu hoạch, bây giờ ông ta lại không thể không tin.
Ngoại trừ Lữ Văn Tùng ra còn có ba người đi theo mình, mỗi ngày đám người đó đều đến nhà ông ta khóc lóc kể lể, nói trong nhà không có lúa mạch, không phải ba mẹ mắng thì bị vợ mắng, hỏi bọn họ vì sao lúc trước cứ khăng khăng muốn đối nghịch với Khuyết Chu.
Nếu không thu hoạch được lương thực, cuộc sống nửa năm sau của ông ta cũng là một vấn đề.
Mấu chốt nhất chính là Khuyết Chu chỉ dùng hơn một tuần để làm cho hoa màu sinh trưởng rồi chín, qua một tuần nữa là bọn họ có thể mang lương thực ra ngoài bán lấy tiền.
Đến lúc đó nếu Khuyết Chu lại để cho bọn họ thu hoạch lương thực, đây chẳng phải là chỉ cần có Khuyết Chu ở đây, ruộng trong thôn có thể cuồn cuộn không ngừng có lúa mạch để thu hoạch sao?
Đây không phải là chuyện nhanh phát tài sao?!
Cuối cùng mới đuổi được đám người kia, trưởng thôn vẫn phải cúi đầu trước lợi ích và hiện thực.
Ông ta thử mở miệng nói: "Lúc trước quả thật tôi có rất nhiều chỗ làm không đúng, tôi thay mặt mọi người ở đây xin lỗi cô."
Khuyết Chu hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
Một bàn tay vươn tới cởi bao tải đang trùm trên đầu của Khuyết Chu xuống.
Ánh sáng chói mắt bất thình lình đập vào mặt khiến cô hơi nheo mắt lại, sau đó mới thấy rõ mấy người trong phòng.
Trong nháy mắt, ký ức của nguyên chủ chồng chéo lên nhau hiện lên trong đầu cô.
Căn phòng tối tăm, từ ngoài cửa sổ lộ ra ánh mặt trời.
Tay chân bị trói, còn có khuôn mặt của mấy người này, sự giãy giụa tuyệt vọng của nguyên chủ, miệng bị bịt kín không thể hét lên.
Ánh mắt cô lạnh đi: "Thấy bọn họ có lúa mạch để thu hoạch nên ông cũng muốn sao?"
Khuyết Chu nói thẳng khiến trưởng thôn có chút luống cuống tay chân, đành phải gật đầu: "Chuyện này đối với cô mà nói hẳn là rất đơn giản đúng không? Dù sao ruộng của nhiều người như vậy mà cô cũng có thể làm cho lúa mạch sinh trưởng, ruộng của mấy người chúng tôi chắc chắn cũng được."
"Cho nên các người bắt tôi đến trói tôi ở chỗ này?"
Trưởng thôn đỏ mặt: "Trói cô ở đây là vì cô không biết kiềm chế." Hạt vừng nhỏ thiếu chút nữa tức hộc máu.
Muốn cầu xin người ta nhưng lại làm những việc này, đầu óc của đám người này nhất định là bị lừa đá rồi!
Khuyết Chu cũng rất muốn cười: "Ông nói tôi không biết kiềm chế? Tôi không biết kiêm chế ở đâu?"
Trưởng thôn bắt đầu nói: "Cô thân là Thần Nữ nhưng lại một mình đi cùng một người đàn ông bên ngoài lên trên thị trấn, vừa đi đã là một ngày, ai cũng không thể cam đoan hai người các người trong lúc đó có phải làm chút chuyện gì đó không đúng hay không?”
Khóe miệng Khuyết Chu nhếch lên: "Nếu có thể, quả thật tôi rất muốn cùng anh ấy phát sinh chuyện gì đó như ông nói lắm."
Cô nói trắng ra làm cho trưởng thôn sặc đến nỗi nói không nên lời, ông ta trừng mắt nhìn Khuyết Chu, sau đó hít sâu một hơi, giống như cô đang phạm vào một tội ác tày trời gì đó.
Sau một lúc lâu, ông ta lại chuyển đề tài sang lúa mạch: "Cô giúp chúng tôi trồng lúa mạch thì tôi sẽ thả cô đi, sau đó tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô nữa. Nhưng cô không thể lui tới với tên nhóc Liêu gia kia nữa."
Khuyết Chu cười ra tiếng.
Trưởng thôn nhíu mày: "Cô cười cái gì?"
"Tôi cười vì các người thật sự cho rằng mình muốn làm gì thì làm sao? Ông là ai mà dám ở đây khoa tay múa chân ra lệnh cho tôi?"
"Khuyết Chu, cho nên cô đây không đồng ý với chúng tôi sao?"
"Đúng vậy, không chỉ không đồng ý, tôi đã khó chịu mấy người rất lâu rồi, cũng biết trong lòng các người đang tính toán cái gì? Các người đã sớm biết trên thế giới này không có Thần Nữ, nhưng chỉ dùng tôi như một công cụ để lừa dối thôn dân thôi, đúng không?"
Khóe miệng Khuyết Chu vẫn đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức muốn đóng băng trưởng thôn lại, để cho ông ta không thể động đậy được nữa.
Ánh mắt cô thâm thúy như vực sâu không thấy đáy.
Sau đó, cô từng câu từng chữ nói ra bí mật mà trưởng thôn cho rằng không ai biết: "Ông chọn tôi là vì tôi dễ lừa, vì tôi yếu đuối nhu nhược, nhưng hẳn là đánh chết ông, ông cũng không nghĩ rằng tôi thật sự có năng lực làm cho lúa mạch sinh trưởng. Dựa theo kế hoạch ban đầu của các người, muốn tôi lên làm Thần Nữ, sau đó làm lễ tế không thành công sẽ trừng phạt tôi, nhốt tôi vào trong căn nhà gỗ tối tăm rồi các người muốn làm mấy chuyện xấu xa ghê tởm với tôi. Cái chuyện xấu xa ghê tởm đó có cần tôi phải nói ra không?"
Vẻ mặt không kiên nhẫn của trưởng thôn bắt đầu thay bằng vẻ mặt hoảng sợ.
Bởi vì đây là 'bí mật' mà ông ta tự cho là đúng.
Khuyết Chu cười nhạo: "Thật cho rằng chuyện gì tôi cũng không biết sao?"
Tiếng cười giống như truyền từ địa ngục đến của cô cứ quanh quẩn bên tai mấy người này.
"Từ trước đến nay tôi không phải là người biết nhẫn nhục chịu đựng. Trưởng thôn, để tôi suy nghĩ thật kỹ làm sao để ông tự đi tìm chết đây!"
Giọng nói vừa dứt, cánh cửa vốn khép hờ phía sau râm' một tiếng bị đóng lại hoàn toàn.