Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215: Thân Nữ Núi Tuyết (35)

Chương 215: Thân nữ núi tuyết (35) Chương 215: Thân nữ núi tuyết (35)Chương 215: Thân nữ núi tuyết (35)

Lúc Khuyết Chu về nhà, vừa đứng trước cổng nhà đã ngửi thấy một mùi máu tươi cực kỳ nồng đậm, cô cau mày dừng bước.

Ngay sau đó, Liêu Tâm cũng ngửi thấy mùi này: "Nhà em đang làm gì vậy? Sao lại có mùi nặng như vậy?”

"Anh lùi về phía sau một chút đi." Khuyết Chu giơ tay ngăn Liêu Tầm lại, sau đó lấy từ trong túi ra một cái ô che nắng, đặt ô lên tay Liêu Tâm: "Em đếm một hai ba, em mở cửa, anh mở ô ra chắn trước cửa nha."

"Được."

Sau ba tiếng, Khuyết Chu vặn mở tay nắm cửa, ba chữ nói ra khỏi miệng cùng với cái ô mở tung ra và máu hắt lên trên ô.

Mùi vị kia vô cùng gay mũi nhanh chóng chui vào trong mũi của Khuyết Chu khi cô mở cửa ra.

Hiển nhiên người bên trong không nghĩ tới Khuyết Chu sẽ có một bước này, lúc ô được bung ra, Liêu Tâm và Khuyết Chu nhìn thấy Liêu Phong mơ màng đứng ở giữa phòng và một đại sư' nhìn chẳng ra gì.

"ƠØ, đây là ai đây? Đây không phải là anh trai tốt năm năm trước suýt chút nữa bị tôi giết chết nhưng lại mở lòng từ bi tha cho đó sao? Vị bên cạnh này là ai? Sẽ không phải là đại sư bắt yêu chứ? Không có đạo hạnh thì không bắt được tôi đâu nha." Khuyết Chu cười khẽ, trong mắt là vẻ khinh miệt, căn bản không để Khuyết Phong và đại sư kia vào mắt.

Cô tựa đầu lên trên vai Liêu Tầm, cố ý làm ra một dáng vẻ nhu nhược cả người không xương, trong ánh mắt mang theo vẻ xinh đẹp khiến Liêu Tâm theo bản năng ôm lấy thắt lưng của cô.

Hiển nhiên cô cũng không giống như tiểu yêu tỉnh.

Khuyết Phong như đã nhìn thấu, lên tiếng nói: "Tao biết mày là yêu tinh, mày đã đưa em gái của tao đi đâu rồi?!" "Không phải tôi đang ở trước mắt anh đây sao?"

"Em gái của tao sẽ có dáng vẻ không biết kiêm chế như thế này, hơn nữa nó ngây thơ hiền lành như vậy, không thể giống như mày vậy được!"

Khuyết Chu cười nhạo: "Nếu tôi vẫn như trước chờ anh gả cho người khác thì lấy đâu ra người không biết tiết chế như tôi đây. Haizz..."

Cô đỡ trán, Liêu Tầm lập tức liếc mắt đã ân cần mở miệng hỏi: "Sao vậy? Có nơi nào không thoải mái sao?"

Trong nháy mắt Liêu Tầm xuất hiện, Khuyết Phong đã nhận ra người trước mắt chính là Liêu Tâm năm năm trước được người trong thôn gọi là tiểu thiếu gia.

Anh ta cũng thường xuyên nhìn thấy màn phỏng vấn của Liêu Tầm trên màn hình lớn của trung tâm thương mại. Nhưng bây giờ anh đã bị yêu tinh này rúc vào trong ngực, còn dùng vẻ mặt lo lắng hỏi cô có chuyện gì không.

Liêu Tâm cảm thấy anh trai của Khuyết Chu hơi thái quá, nhưng không nghĩ tới có thể thái quá đến trình độ này, sau khi nghe được Khuyết Chu nói anh ta muốn gả Tiểu Chu cho một người khác, trong lòng Liêu Tâm nghẹn đầy lửa giận.

"Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay yêu tinh mày không giao em gái ra cho tao, đại sự đứng bên cạnh tao nhất định sẽ thu phục mày."

Nhưng mà, đại sư vừa rồi còn vênh váo tự đắc, bây giờ lại có chút muốn rút lui, nhất là sau khi ánh mắt của Liêu Tâm đảo qua người, ông ta bắt đầu sợ hãi.

Liêu Tâm cau mày, cảm thấy cái người được anh ta gọi là đại sư này anh đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Nhưng mà không đợi anh nhớ lại đạo sư này là ai, Khuyết Phong đã đen mặt đi về phía bọn họ.

Anh ta nhìn Liêu Tâm, trong lòng buồn bực, nhưng nghĩ người có tiền thì có cái gì không thể làm được, bây giờ anh ta cũng là người có tiền rồi.

Khuyết Phong đưa tay muốn túm lấy cánh tay Khuyết Chu, nhưng bị Liêu Tâm ngăn lại, thậm chí anh còn không cho Khuyết Phong có cơ hội nói chuyện đã cau mày vặn cánh tay của anh ta ra sau lưng.

"A al! Buông tôi ra!! Khuyết Chu! Mày cứ như vậy đứng nhìn anh trai mày bị người ngoài đánh vậy à?!"

Khuyết Chu: "Vậy tôi ngồi xem nhé?"

Thái độ không thèm để ý này hoàn toàn chọc giận Khuyết Phong, cũng không biết anh ta lấy đâu ra sức lực, hất tay của Liêu Tầm ra, hung tợn nhìn chằm chằm Khuyết Chu: "Mặc kệ mày có phải yêu tinh hay không, bây giờ tao đã trở lại, gia sản của cả cái nhà này đều có một nửa là của tao."

Thì ra là chờ ở đây!

Khuyết Chu buông tay: "Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào tao là con trai của bal"

"Anh sẽ không cho rằng những gia sản này, chỉ cần anh muốn có là có thể có chứ?"

"Ba chết thì gia sản này chẳng lẽ không có phần của tao sao?!" Khuyết Phong dữ tợn nói, Khuyết Chu đã lười cùng cái loại người mù pháp luật này nói chuyện.

Lời anh ta vừa nói ra đã bị ba Khuyết nghe được tất cả, vẻ mặt ông đầy đau thương, chỉ có bà nội lại cười lạnh một tiếng: "Đã sớm nói với con rồi, đứa con trai kia của con không phải thứ tốt lành gì con không tin, bây giờ người ta ước gì mình chết sớm đi để nó đòi tiền, con còn có chuyện gì không rõ ràng nữa không?!"

Bà nội tức giận đến đỏ mặt.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Khuyết Phong, hình như còn có tiếng kêu thảm thiết của vị đại sư kia, sau đó cửa bị mở ra, Khuyết Chu tựa người vào cửa yên lặng nhìn ba Khuyết.

Trong nháy mắt đó, ba Khuyết lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Liêu Tâm dùng tốc độ cực nhanh chế phục Khuyết Phong và vị đại sư kia, anh giống như một bảo tiêu, mấu chốt là anh rất thích khi làm việc này.

"Chuyện anh làm năm năm trước cũng đủ để tôi đưa anh vào tù, nhưng nếu anh trai muốn có một cuộc sống tốt đẹp, vậy trong khoảng thời gian này tôi sẽ làm thủ tục đưa anh ra nước ngoài." Khuyết Chu ngồi trên sô pha, xoa xoa mi tâm của mình, thản nhiên mở miệng nói.

Khuyết Phong lập tức trừng to hai mắt: "Mày muốn đưa tao đến nơi chim không thèm ¡ nào đúng không?”

"Sao có thể chứ, anh là anh trai yêu quý của tôi, tôi muốn đưa anh đi Luân Đôn Paris, New York, Los Angeles, đến lúc đó nói không chừng anh có thể tìm được một cô gái nước ngoài, làm rạng rỡ tổ tông Khuyết gia chúng ta đó."

Khuyết Phong vừa rồi còn chửi ầm lên nói Khuyết Chu là yêu tinh, bây giờ lại lập tức rơi vào trong mộng cảnh Khuyết Chu bện thành, còn không biết nó có thể thực hiện được hay không.

Khuyết Chu lại quay đầu nhìn ba Khuyết: "Ba, ba không có ý kiến gì chứ?"

Ba Khuyết không nói một lời nào, cũng không dám nhìn vào ánh mắt có chút thất vọng của Khuyết Chu, ông chỉ gật đầu sau đó nhỏ giọng nói: "Nghe... nghe con."

Ông cũng không muốn có ý kiến gì, vừa rồi Khuyết Phong nói gì về mình ông cũng đã nghe được rõ ràng, nhìn thấy vẻ mặt tham lam của Khuyết Phong, ông cũng không thể nào tha thứ cho anh ta được.

Khuyết Chu tốc độ cực nhanh, dùng thời gian ba ngày chuẩn bị xong visa, nhưng khi Khuyết Phong mang theo hành lý của mình đứng ở đầu đường Luân Đôn, anh ta mới phát hiện ra mình căn bản không biết nói tiếng Anh.

Mà Khuyết Chu cũng không thuê phiên dịch viên cho anh ta.

Khuyết Phong không tìm được tiền mà anh ta đã chuẩn bị trong va li hành lý, chỉ còn lác mấy loại tờ tiền giấy.

Trong nháy mắt đó, Khuyết Phong hiểu ra mình lại bị vứt bỏ giống như năm năm trước.

Nhưng lần này, anh ta không thể may mắn như năm năm trước nữa, nhìn người da trắng đứng đầu đường không giống mình chút nào, sự tuyệt vọng xông lên đầu Khuyết Phong. Đây là sự trừng phạt của Khuyết Chu dành cho anh ta, bắt anh ta sống trong tuyệt vọng cả nửa đời còn lại của mình.
Bình Luận (0)
Comment