Chương 226: Trò chơi kinh dị (9)
Chương 226: Trò chơi kinh dị (9)Chương 226: Trò chơi kinh dị (9)
Rượu vang đỏ hắt lên da thịt màu trắng cực kỳ giống như sữa bò hòa quyện cùng rượu vang đỏ.
Cô ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch rượu vang đỏ, uống xong còn chép miệng hai cái vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn mà liếm láp cánh môi của mình, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp này khiến Cố Viễn Thư cảm thấy mình nhất định là điên rồi.
Là BOSS đầu tiên thức tỉnh ý thức của bản thân trong trò chơi, bây giờ lại ở chỗ này rình coi người khác.
Cuối cùng khi Khuyết Chu đứng lên, vén làn váy lên, làn váy cũng sắp đến đùi, Cố Viễn Thư mới thôi không phóng ý thức để quan sát người khác lại, anh thở hổn hển, trong phòng của anh chỉ có một lá bùa cách âm nên sẽ không sinh ra ảo giác, lại càng không nghe thấy tiếng hét chói tai của những người chơi bên ngoài.
Cố Viễn Thư cũng phát hiện ra phòng này có tính đặc thù như vậy nên muốn xem xem rốt cuộc là mình may mắn hay là do người khác cố ý sắp đặt.
Không suy nghĩ kỹ sẽ không phát hiện, không muốn xem thì không biết, nhưng đã xem rồi thì lại phát hiện ra một đống lớn.
Anh hít sâu một hơi, nằm trên giường nhắm mắt lại.
Không phải trong cuộc sống hiện thực anh chưa từng thấy qua mỹ nữ, dáng người đẹp thì có đầy rẫy, nhưng vừa nhìn cô, anh lại không thể khống chế cảm xúc.
Cố Viễn Thư an ủi mình như vậy, nhưng mà khuôn mặt vẫn nóng lên, trong đầu đều là bả vai trắng nõn mượt mà của cô, còn có rượu vang đỏ chảy xuống xương quai xanh.
Anh càng lăn qua lộn lại, càng cảm thấy không ngủ được.
Sáng sớm ngày thứ ba, mười người chơi ban đầu giờ chỉ còn lại năm bầu không khí thoải mái cũng không còn tồn tại, cả đêm ngủ không ngon nên sắc mặt mọi người đều có chút kém. Tuy rằng đây chỉ là trò chơi, nhưng ban ngày người chơi tham gia vào trò chơi này thì đại não của thân thể thật cũng sẽ hoạt động như đại não của người chơi trong khoang trò chơi, đến buổi tối cũng cần nghỉ ngơi. Một khoang trò chơi có thể cung cấp chức năng của thân thể thật chỉ trong một tháng, cho nên người chơi chỉ có thể ở trong trò chơi một tháng mà thôi.
Tất cả những gì xảy ra trong trò chơi, khoang trò chơi cũng sẽ phản hồi lại toàn bộ về đại não của thân thể thật trong cuộc sống hiện thực, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ sẽ cảm thấy nơi này cực kỳ chân thật.
Ngày hôm qua Tề Thư Nhã vẫn còn tinh xảo xinh đẹp, nhưng hôm nay tóc tai đều có chút lộn xộn.
'Phu nhân Hoa Hồng' mặc bộ váy dài màu trắng cực kỳ hoa lệ đã sớm ngồi ở trên bàn ăn.
Làn váy rộng ba tầng trải dài trên mặt đất, trên đường viền hoa tỉnh xảo đều khảm trân châu và kim cương, trên một cái mũ màu đỏ như máu lại khảm một con ngươi.
Người phụ nữ đưa tay sờ vào mũ của mình: "Đây là con mắt của người chơi hôm qua, thế nào? Có phải rất đẹp hay không?"
Xinh đẹp... cái đầu quỷ nhà cô ấy!
Năm người cúi đầu cái bàn rộng rãi nhưng đã bớt đi không ít người chơi nên cảm thấy cực kỳ trống trải.
"Tối hôm qua năm vị đều biểu hiện rất tốt, nhưng người chơi số 9 đã bị trừ quá số điểm cho phép cho nên hôm nay không được ra ngoài. Ăn cơm xong thì người chơi số 1, số 2, còn có người chơi số 10 có thể đi ra ngoài sân phơi nắng, người chơi tự mình hoạt động theo ý mình muốn."
Đôi mắt của Hình Vấn và Tề Thư Nhã sáng lên.
Tâm trạng của phu nhân Hoa Hồng thoạt nhìn rất tốt, lúc ăn sáng thì cái loại áp lực trong không khí đã giảm đi rất nhiều.
Hai ngày ở chung, Hình Vấn phát hiện tuy rằng thần kinh của phu nhân Hoa Hồng rất không bình thường, nhưng vô cùng chú trọng lễ tiết. Anh ta cúi người hơi khom lưng với phu nhân Hoa Hồng: "Vậy tôi đi ra ngoài phơi nắng đây."
"Đi đi." Phu nhân Hoa hồng phất phất tay, Hình Vấn lập tức cầm lấy tay của Tề Thư Nhã rời khỏi phòng ăn.
Lúc mở cửa, Hình Vấn lại một lần nữa liếc mắt nhìn cửa lớn.
Quả nhiên phía trên có khắc hoa văn phức tạp, lần này Hình Vấn hoàn toàn chắc chắn giữa cô người hầu tên Chu và phu nhân Hoa Hồng nhất định có một người đang ngụy trang.
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí ra khỏi sân, lúc mặt trời chiếu vào trên người, Hình Vấn và Tề Thư Nhã đã cảm giác được tự do sau mấy ngày bị nhốt trong nhà.
Rõ ràng mới có hai ngày, nhưng bọn họ cảm thấy như ở nơi này tận hai năm.
Tề Thư Nhã lập tức thử nói chuyện cùng với bên phía công ty trò chơi, nhưng vẫn không có kết quả.
"Trước tiên chúng ta không cần phải vội, cách xa căn nhà ra một chút." Hình Vấn trấn an tâm trạng có chút không ổn định của Tề Thư Nhã, tối hôm qua cô ta cơ hồ cả một đêm không ngủ, tuy vẫn nhắm mắt nhưng vẫn tập trung tinh thần cảnh giác.
Cô ta nhìn Hình Vấn một cái, rõ ràng đời trước mình đã chịu đựng anh ta khống chế, đã hạ quyết tâm muốn thoát khỏi anh ta, nhưng cái loại cảm giác an toàn quỷ dị này khiến cô ta không biết là chuyện gì đang xảy ra.
"Nhã Nhã, tối qua em không sao chứ? Có nghỉ ngơi tốt không?" Hình Vấn ân cần nói.
Tề Thư Nhã vẫn lạnh lùng: "Liên quan gì đến anh?"
Hình Vấn nhíu mày: "Tại sao lại không liên quan đến anh? Chuyện của em chính là chuyện của anh, anh đã hứa với ba em sẽ chăm sóc em thật tốt, nhất định phải nói được làm được, hơn nữa tâm tư của anh đối với em, chẳng lẽ đến bây giờ em còn không biết sao?"
Trong nháy mắt đó, trái tim vốn kiên định như bàn thạch cuối cùng vẫn mềm nhữn một chút. -
Tề Thư Nhã không nói gì, trực tiếp ngồi trên ghế.
Trong phòng khách, phu nhân Hoa Hồng ngồi ở sô pha, đương nhiên người chơi số 7 và số 9 cũng không muốn ngồi một chỗ với phu nhân Hoa Hồng nên tùy tiện tìm một lý do trở vê phòng của mình.
Chỉ còn lại Cố Viễn Thư vẫn ở trong phòng khách.
Khuyết Chu cũng lười ngụy trang, Quỳnh T¡ không bị khống chế biến thành một con rối từ đầu đến đuôi, cô ngồi bên cạnh con rối, châm một điếu thuốc nhỏ.
Khói thuốc lượn lờ, khói kia dĩ nhiên cũng là mùi hoa hồng.
"Có hút một điếu không?" Ngón tay thon dài của Khuyết Chu kẹp một điếu thuốc nhỏ, Cố Viễn Thư muốn từ chối, nhưng trong đầu anh bỗng nhiên lại nhớ tới hình ảnh tối hôm qua.
Không đợi anh từ chối, điếu thuốc đã nhét vào giữa ngón tay anh.
Khuyết Chu búng tay một cái, điếu thuốc tự động cháy, tản ra mùi thơm dễ ngửi.
"Tiên sinh không ra ngoài phơi nắng sao?"
Cố Viễn Thư thản nhiên nói: "Mặt trời giả, có gì mà phơi nắng."
Khuyết Chu cười: "Tiên sinh lợi hại như vậy, tại sao phải đi theo đám tiểu phế vật này đến chỗ tôi chứ? Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ tiên sinh muốn thứ đồ gì đó trên người tôi đúng không?”
Cô đứng lên, dưới làn váy rộng thùng thình lộ ra tất chân màu đen.
Hoa hồng thêu trên tất chân, mỗi bước đi đều lắc lư sinh động.
Cho đến khi ngồi ở bên cạnh Cố Viễn Thư, mùi thơm kia càng nồng hơn, nhưng ngoài ý muốn không ngay mũi như anh tưởng tượng, thậm chí Cố Viễn Thư nhịn không được yên lặng hít sâu một hơi.
Anh nghiêng đầu: "Tôi chỉ đến xem nhân vật có thể thức tỉnh ý thức của mình trông như thế nào mà thôi." "Là như vậy sao... tôi còn tưởng rằng tiên sinh cảm thấy hứng thú với tôi nữa chứ." Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ tiếc nuối: "Vậy anh thấy biểu hiện của tôi như thế nào?"
Cố Viễn Thư chỉ muốn nói 'như thế thôï, nhưng ba chữ này có chút khó nói ra khỏi miệng.
Khuyết Chu lừa gạt những người này xoay quanh, nhưng không ai biết người ngồi trên sô pha bị mũ dạ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt kia không phải là phu nhân Hoa Hồng, mà cô hầu gái luôn nói cười vui vẻ này mới thật sự là phu nhân Hoa Hồng.
Sức mạnh của cô vượt quá sức tưởng tượng của anh, cho dù là ở thế giới trò chơi, làm một NPC nhỏ, nhưng lực lượng của cô cũng làm cho người ta không thể nào đoán được.
Khuyết Chu chống tay lên sô pha, bả vai cô kề sát vào bả vai của Cố Viễn Thư.
Hơi thở của cô phun lên cổ Cố Viễn Thư: "Tiên sinh, chẳng lẽ biểu hiện của tôi không đủ tốt sao? Chồng của tôi quanh năm ở bên ngoài, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã..."
Hơi thở của Cố Viễn Thư như ngừng lại, lập tức cắt đứt lời cô: "Xin tự trọng!"