Chương 228: Trò chơi kinh dị (11)
Chương 228: Trò chơi kinh dị (11)Chương 228: Trò chơi kinh dị (11)
Khuyết Chu khống chế Quỳnh T¡ mở cửa lớn, bây giờ đã qua nửa tiếng từ khi bọn họ ra ngoài, lúc Hình Vấn muốn bổ kiếm thứ ba thì có một cỗ lực lượng kéo cả anh ta và Tê Thư Nhã vào trong căn nhà.
Trường kiếm của anh ta còn chưa kịp thu hồi đã nhìn thấy 'phu nhân Hoa Hồng" đang ngồi trên sô pha giận đến tím mặt.
"Hai người các người các người đã làm thương tổn đến cây đa bảo bối của tôi, xế chiều hôm nay đến buổi tối đều không được ăn cơm, nhốt vào trong phòng viết năm ngàn chữ kiểm điểm, không viết xong không được ngủ!!"
'Phu nhân Hoa hồng' có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
"Tố Tố, phu nhân Hoa Hồng có bị thương không?" Hình Vấn hỏi Tố Tố ở trong lòng.
Nhưng mặc kệ Tố Tố nhìn trộm thế nào cũng không có cách nào nhìn ra người trước mắt rốt cuộc có bị thương hay không.
Hình Vấn ngửi thấy mùi máu tươi như ẩn như hiện trong không khí, anh ta híp mắt lại, dường như nhìn thấy vết máu tươi ẩn dưới làn váy rộng thùng thình dưới chân của phu nhân Hoa Hồng.
Trên khuôn mặt của anh ta lộ vẻ vui mừng, nhưng lại nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, lên tiếng xin lỗi: "Phu nhân, thật sự xin lỗi, tôi chỉ muốn chặt một cành cây làm cho Nhã Nhã của tôi một cái mũ, vì cành cây đa mọc rất tốt nên tôi mới..."
"Giỏi lắm! Anh muốn làm mũ cho bạn gái của mình nên muốn chặt cành cây của tôi phải không?”
Cho dù lý do này là thật, Khuyết Chu cũng cảm thấy loại ngụy quân tử như Hình Vấn này làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Phu nhân Hoa Hồng hừ lạnh một tiếng: "Mau cút vào phòng của các người cho tôi!"
Tâm trạng của Hình Vấn và Tề Thư Nhã rất rõ ràng tốt hơn nhiều so với lúc mới ra ngoài sân, bọn họ đã tìm được điểm đột phá, rất nhanh sẽ có thể phá được trận cờ này.
Lúc vừa rồi trong khi xảy ra tình huống nguy hiểm, Hình Vấn vẫn luôn bảo vệ Tê Thư Nhã, điều này làm cho Tê Thư Nhã cực kỳ cảm động, nhưng ngay khi cô ta trở lại phòng, nhìn thấy Cố Viễn Thư đứng ở ngoài hành lang, dường như cô ta đã tỉnh táo lại không ít.
"Cố Viễn Thư, sao anh lại đứng ở chỗ này? Tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã tìm được điểm đột phá có thể rời khỏi nơi này!"
Hình Vấn biến sắc, kéo Tề Thư Nhã lại, cảnh giác quay đầu lại, lúc phát hiện cô người hầu tên Chu kia không có ở đây, anh ta mới hơi thở phào nhẹ nhõm: "Khoan hẳn nói đã."
"Tại sao không thể nói? Hiện tại chỉ còn lại mấy người chúng ta, không nói với bọn họ, chẳng lẽ anh định vứt bỏ bọn họ ở chỗ này sao? Hơn nữa nhiều người lực lượng lớn, nói không chừng chúng ta hợp sức lại thì cơ hội thoát ra càng lớn hơn không phải sao?"
Hình Vấn thật muốn mắng chửi người, lúc trước cô ta còn có chút thông minh, nhưng sao lúc đụng phải Cố Viễn Thư này, cô ta lại tin tưởng người này 100% như vậy chứ?
Khóe miệng Cố Viễn Thư hơi nhếch lên: "Có điểm đột phá gì vậy?"
"Căn nhà này, còn có đồ vật trong sân đều là một phần của phu nhân Hoa Hồng, chỉ cần chúng ta có thể phá hủy nhà cửa là có thể tạo thành thương tổn cho phu nhân Hoa Hồng!"
"Thật sao?"
"Thật!"
Đúng là ngu xuẩn đến cực điểm.
Anh nhìn Tề Thư Nhã, xong lại ngẩng đầu nhìn Hình Vấn: "Vất vả cho hai vị rồi, nếu đã như vậy, vậy lần sau khi tôi ra ngoài cũng thử xem sao."
Dứt lời, anh xoay người vào phòng của mình. Hình Vấn lạnh lùng: "Người gì không biết lễ phép chút nào."
"Sao lại không lễ phép, người ta chỉ nói hơi ít thôi mà!" Tả Thư Nhã nhíu mày phản bác.
Hình Vấn hít sâu một hơi, khống chế sự tức giận trong lòng mình: "Em thích Cố Viễn Thư rồi sao? Sao lúc nào cũng giúp anh ta nói chuyện vậy? Cả người anh ta nhìn yếu đuối mỏng manh như vậy, nói không chừng là đi cửa sau mới tiến vào được trò chơi này đó!"
"Sao anh biết?!"
Lông mày Tê Thư Nhã nhíu chặt hơn, cô ta ghét Hình Vấn ở một điểm chính là anh ta thật sự rất thích tùy ý phỏng đoán người khác là hạng người gì: "Nếu thật sự anh ấy đi cửa sau, vậy sao có thể trụ lại cùng chúng ta ở nơi này được? Người ta chỉ tương đối ẩn mình lại, muốn che dấu thực lực của mình mà thôi."
Hình Vấn bị oán giận á khẩu không trả lời được, Tề Thư Nhã bỏ lại một tiếng hừ lạnh rồi xoay người rời khỏi chỗ này.
"A Vấn bớt giận đi, Nhã Nhã cũng chỉ là một đứa trẻ, trước kia cô ấy được ba của mình nâng niu trong lòng bàn tay mà."
"Vấn là Tố Tố biết quan tâm người khác hơn, nếu không cần thân thể của cô ta để Tố Tố sống lại, tôi thật sự không muốn nhiều lời cùng cô ta, lại càng không muốn ở bên trong trò chơi này."
Hai tay Hình Vấn nắm chặt lại, từ khi gặp Tố Tố, sự nghiệp của anh ta càng ngày càng tốt lên, từ khi bắt đầu tu hành, thứ anh ta muốn có đều có thể đạt được, rất lâu không phải chịu ăn khổ, cái trò chơi rách nát này đã làm cho anh ta nghẹn khuất biết bao nhiêu lần rồi.
Sớm muộn gì anh ta cũng nhất định phải giết chết phu nhân Hoa Hồng, sau đó rời khỏi nơi này!
*xx*x*%
Phòng khách chỉ còn lại một mình Khuyết Chu. Sắc mặt tái nhợt của cô dần dần khôi phục về trạng thái bình thường, giờ phút này tâm trạng của Khuyết Chu vô cùng tốt: "Hạt vừng nhỏ, diễn xuất vừa rồi của bổn tọa thế nào?"
"A? Vừa rồi tỷ đang diễn kịch sao?" Hạt vừng nhỏ vừa chuẩn bị lên tiếng quan tâm hỏi han Khuyết Chu, nó muốn hỏi cô có sao không?
Xem ra không cần hỏi, đại lão vẫn rất tốt.
Khuyết Chu lắc ly rượu, nhìn rượu vang đỏ lắc lư trong ly, đỏ bừng như đôi môi của mình vậy.
"Cho nên tỷ tỷ, có phải căn nhà này không liên kết với thân thể của nguyên chủ đúng không?"
"Đương nhiên là không rồi."
Cô chỉ đang diễn kịch cho Hình Vấn và Tê Thư Nhã xem mà thôi, Tê Thư Nhã làm nữ chính trọng sinh, việc cần làm của cô ta là không giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, nếu không Thiên Đạo chọn trúng cô ta cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Nếu như thật sự thoát khỏi Hình Vấn, vậy Tê Thư Nhã mới có thể trở thành một khí vận tử đủ tư cách được.
Mà việc Khuyết Chu muốn làm chính là để cô ta một lần nữa giẫãm vào vết xe đổ của kiếp trước, để cho cô ta một lần nữa yêu Hình Vấn.
Nếu không cả ngày cô ta đều nhìn chằm chằm Cố Viễn Thư, việc này sẽ khiến cô cảm thấy không mấy dễ chịu.
Về phần Hình Vấn, đối phó với loại nam chính Long Ngạo Thiên không chịu nổi một kích này rất dễ, để cho anh ta bay lên trên đám mây cao nhất, sau đó nặng nề ngã xuống vực sâu vạn trượng mới là cách tốt nhất.
Buổi tối lúc ăn cơm, phu nhân Hoa Hồng lấy cớ thân thể không khỏe nên không xuất hiện.
Cô hầu gái cũng không xuất hiện.
Cảm giác tồn tại của vị quản gia đứng bên cạnh cũng không mạnh, đối với người chơi số 7, số 9 và Tê Thư Nhã mà nói, áp bách trên người vị quản gia này không hề mạnh, bữa cơm này cũng coi như cực kỳ thoải mái.
Nhưng đối với Hình Vấn mà nói, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Anh ta vốn cảm thấy phu nhân Hoa Hồng là người bị thương, nói cách khác, phu nhân Hoa Hồng vẫn đang điều khiển cả căn nhà này, vẫn là đối tượng mà bọn họ muốn giết chết.
Nhưng bây giờ cô hầu gái tên Chu lại không xuất hiện vào thời điểm mấu chốt này làm cho anh ta cảm thấy có điểm không đúng.
"A Vấn, thật ra tôi còn một cách, nhưng cách này tương đối mạo hiểm."
"Cách gì?"
"Phu nhân Hoa Hồng rất ghét đàn ông có tâm tư không tốt đối với mình, hay là đêm nay anh thử đến nói chuyện với cô hầu gái tên Chu thử xem, nếu trừng phạt xuất hiện, vậy thì cô ta chính là phu nhân Hoa Hồng."
Hình Vấn không chút nghĩ ngợi đã từ chối: "Tôi toàn tâm toàn ý với em, cùng Tề Thư Nhã anh anh em em đã khiến tôi cảm thấy rất đau khổ, vậy mà bây giờ đây em lại bảo tôi đi nói chuyện với cô hầu gái tên Chu đó, đây không phải là đang muốn mạng của tôi sao?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tố Tố lộ ra chút ửng đỏ: "A Vấn, tôi biết rõ lòng anh chỉ có tôi, nhưng mọi thứ ở đây đều là giả, tôi tin tưởng lòng trung thành của anh đối với tôi, nhưng bây giờ việc thoát khỏi nơi này mới là việc quan trọng nhất."
“Nhưng...
"Coi như anh vì tôi mà đi thử lần này đi."
Hình Vấn miễn cưỡng đồng ý: "Vậy... được rồi."