Chương 288: Làm mèo của anh (33)
Chương 288: Làm mèo của anh (33)Chương 288: Làm mèo của anh (33)
"Tôi không đi mà, cũng không phải tôi tự mình đi." Khuyết Chu nói.
Cư Hoài ừ một tiếng, không còn ngạo kiều như trước nữa, anh rất dính người, cũng không quan tâm Tử Tức đang trợn mắt há hốc mồm từ phía dưới nhìn lên, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: "Tên thối Tần Dĩ Nam kia, chờ tôi bắt được hắn sẽ đưa hắn đến cục cảnh sát."
Khuyết Chu kinh ngạc nhướng mày: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói lập tức giết chất hắn chứ!"
"Không, tôi biết em không thích như vậy." Cư Hoài lắc đầu: "Em không thích có người biết quy tắc mà vẫn phá vỡ quy tắc của em, em tuân thủ quy tắc, vậy anh cũng thế."
"Thật ra không phải tôi không thích phá vỡ quy tắc." Khuyết Chu lấy một chiếc lá rơi trên đỉnh đầu của Cư Hoài xuống: "Tôi chỉ sợ anh khó xử mà thôi."
Trái tim Cư Hoài lại bắt đầu đập kịch liệt.
Người phụ nữ trước mắt ghé sát vào anh, nhẹ nhàng thở ra, giống như mùi thơm trên môi cô khiến người ta muốn ngừng mà không được: "Lát nữa anh cùng tôi diễn một vở kịch đi."
Cư Hoài gật đầu hết sức dứt khoát nói: "Được."
"Anh còn chưa biết là diễn cái gì mà lại trả lời dứt khoát như vậy rồi sao?"
"Ừ, em muốn cái gì tôi cũng sẽ thỏa mãn em, đây là thành ý của tôi, tôi xin lỗi cũng phải có thành ý, bọn họ nói không thể làm một người đàn ông chỉ thích vẽ bánh nướng cho người khác được."
Khuyết Chu thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Cô lại gần, nói kế hoạch của mình.
Bên kia.
Sau khi vết thương của Tần Dĩ Nam được Khuyết Chu chữa khỏi bảy tám phần thì một lần nữa trở lại Hồ tộc, giờ phút này Hồ tộc đang cực kỳ hỗn loạn.
Chính xác mà nói, toàn bộ rừng rậm Yêu Tỉnh đều rối loạn.
Kết giới rừng rậm bị dễ dàng tổn hại, Cư Hoài lấy những sản phẩm khoa học kỹ thuật kia tiến vào đây, yêu tỉnh có đạo hạnh tiến tới cũng bị những họng súng đen ngòm kia dọa sợ.
Bọn họ không thể không thừa nhận, mặc dù bọn họ là yêu tinh, ngoại trừ mấy người có yêu lực cường đại ra, đám yêu tinh bọn họ chỉ có thể hóa hình chứ căn bản không có cách ngăn được vũ khí nóng của nhân loại.
Mà mấy đại yêu có yêu lực cường đại lại không ở trong rừng rậm Yêu Tinh, cũng không biết đã đi đâu, người duy nhất có thể triệu hồi là Tân Dĩ Nam nhưng hắn lại làm phản, thậm chí đánh cắp bảo vật của Hồ tộc.
Bây giờ Tử Do đang rất tức giận, sắc mặt thật sự giống với cái họ của ông ta.
Trên mặt đất là một thiếu nữ đang quỳ, cũng chính là con gái duy nhất của ông ta - Tử Ương.
Tử Ương mặt đầy nước mắt, còn biện hộ cho Tần Dĩ Nam: "Ba, nhất định là Dĩ Nam bị Khuyết Chu mê hoặc, trước kia anh ấy đối với con và người tốt biết bao nhiêu, chẳng lẽ người không biết sao?"
"Đừng nói nữa!!!" Bây giờ Tử Do nghe thấy tên Tần Dĩ Nam và Khuyết Chu, trán của ông ta cũng bắt đầu đau nhói.
Tử Ương bị dọa đến run lên, hai tay cô ta chống trên mặt đất: "Ba... Thật ra con còn có việc chưa nói với người.
Dứt lời, cô ta đưa tay sờ lên bụng của mình.
Trước mắt Tử Do tối sầm, hai chân mềm nhữn ngã ngồi lên trên ghế ở sau lưng.
"Cha, thật ra con đã sớm có thai con của Dĩ Nam, người không thể giết anh ấy, nếu làm vậy thì lúc con của con sinh ra không phải không có cha rồi sao?"
"Nghịch tử!!" Tử Ương vừa dứt lời, Tử Do giơ tay lên, dùng yêu khí đánh mạnh vào mặt cô ta. "Bốp!" một tiếng, âm thanh của một cái tát thanh thúy truyền đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tử Ương lập tức xuất hiện một dấu tay năm ngón.
Cô ta cắn môi dưới, còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng lại bị một con Hồ yêu từ bên ngoài vội vã xông vào cắt đứt, vẻ mặt lo lắng nói: "Tộc trưởng, Tần Dĩ Nam lại tới nữa rồi!"
"Cái gì?!" Tử Do mạnh mẽ đứng lên.
Ông ta nhìn con gái của mình, phát hiện trên mặt Tử Ương xuất hiện nụ cười vui vẻ.
Nụ cười này khiến cho ông ta tức giận không nhẹ, phất tay phân phó: "Người đâu, đưa đại tiểu thư vào nhốt lại trong phòng cho tôi, không được sự cho phép của tôi thì không được thả ra ngoài!"
"Cha!" Tử Ương khóc lóc bị hai con Hồ yêu dẫn đi.
Sắc mặt của ông ta trở nên ảm đạm, sau đó quần áo trên người đã biến thành chiến giáp, trong tay cũng có thêm một cây kiếm.
Ánh mắt Tử Do trở nên âm lãnh: "Nếu những người này đều muốn ngăn cản đường đi của tôi, vậy thì... giết hết toàn bộ!!!"
Nhưng Tử Do nghĩ quá mức đơn giản.
Dù sao Tần Dĩ Nam cũng là yêu tinh từng sống lại một lần.
Sau khi sống lại, chuyện đầu tiên hắn làm chính là tu luyện.
Có kinh nghiệm từ kiếp trước, tu luyện một lần nữa đối với hắn mà nói quả thật dễ như trở bàn tay, tu vi cũng tăng lên rất nhanh.
Hơn nữa vừa rồi Khuyết Chu có để lại một ít lực lượng ở trên người hắn, hắn chỉ tốn không đến nửa tiếng đã đâm kiếm vào trong đan điền của Tử Do.
Tử Do không thể tin nhìn bụng mình, ho khan một tiếng, trong miệng tràn ra máu tươi: "Tần Dĩ Nam, cậu lấy oán trả ơn."
Tần Dĩ Nam cười nhạo: "Đừng tưởng rằng tôi không biết, ông và đứa con gái thân yêu kia của ông đang nghĩ cái gì. Bên ngoài giả vờ đồng ý cho tôi và con gái ông ở bên nhau, nhưng thật ra vì muốn lợi dụng tu vi của tôi để ông tu luyện, trợ giúp ông phi thăng, đúng không?”
Tần Dĩ Nam không nhanh không chậm nói ra chân tướng cái chết kiếp trước của mình khiến Tử Do trợn to mắt.
Sao lại thế?
Làm sao hắn biết được?
"A, bị tôi đoán trúng sao? Đừng nóng vội, ông chết rồi, người kế tiếp chính là con gái của ông."
"Không!"
Tử Do vừa mở miệng, máu tươi đã tràn ra khóe miệng và xoang mũi của ông ta. Ông ta dùng hết khí lực còn lại để nói ra mấy chữ: "Tử Ương nó... không biết gì hết, hơn nữa nó đang... mang thai con của cậu."
Nói xong, tộc trưởng Hồ tộc đại danh lừng lẫy, người cầm quyền tạm thời của rừng rậm Yêu Tỉnh cứ như vậy nhắm mắt lại nghiêng đầu chết trước mặt Tần Dĩ Nam.
Biến thành một con cáo năm đuôi.
Trên người Tần Dĩ Nam cũng không khá hơn chút nào, dù sao Tử Do là người có tu vi cao nhất trong rừng rậm.
Vết thương vốn lành đến bảy tám phần của hắn lại vì chiến đấu kịch liệt mà rách ra một lần nữa, hơn nữa lời của Tử Do nói làm cho Tần Dĩ Nam khiếp sợ không thôi, hắn mãnh liệt đứng lên, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Con của hắn?
Hắn và Tử Ương lại có con?
Nhưng kiếp trước, không phải sau khi kết hôn mới có sao?
Dường như kế hoạch đột nhiên bị xáo trộn, hắn bắt đầu trở nên mê mang, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Khuyết Chu. Hắn không thể để Tiểu Chu thất vọng!
Tần Dĩ Nam đấu đá lung tung, ai ngăn cản hắn, hắn như người điên giết người kia.
Mãi cho đến cửa phòng Tử Ương.
Hắn mở cửa phòng ra, Tử Ương vẫn đang khóc lóc không ngừng, nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa, khi nhìn thấy Tần Dĩ Nam, vẻ vui mừng trên mặt cô ta không thể nào là giả được.
Mặc dù trước đó Tần Dĩ Nam đối xử với cô ta như vậy, thậm chí muốn giết cô ta, nhưng Tử Ương vẫn cảm thấy nhất định là Khuyết Chu đã che mắt Tần Dĩ Nam.
"Anh Dĩ Nam... A." Nụ cười trên mặt cô ta còn chưa biến mất, trên cổ đã truyền đến cảm giác hít thở không thông.
Tần Dĩ Nam mặt không chút thay đổi bóp cổ cô ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến Tử Ương hết hồn.
Cô ta khóc lóc nói: "Anh Dĩ Nam, em là Tử Ương mà anh thích nhất."
"Người tôi thích nhất là Tiểu Chu, cô là cái thá gì?" Tân Dĩ Nam cau mày, ánh mắt chán ghét.
Cuối cùng Tử Ương cũng nhịn không được, khóc lóc lắc đầu: "Có phải em đã làm sai chuyện gì rồi không? Hay là anh đã bị Khuyết Chu che mắt?"
"Không có."
Tần Dĩ Nam không để lại chút hy vọng gì cho Tử Ương: "Tôi không bị em ấy che mắt, từ trước cho tới bây giờ tôi chưa từng thích cô, tôi đều đang giả vờ mà thôi, người tôi thích chỉ có một mình Tiểu Chu, nhưng cô lại động đến điểm mấu chốt của tôi, đã làm tổn thương em ấy, cô đáng chết!"