Chương 43: Nữ minh tinh đỉnh lưu (43)
Chương 43: Nữ minh tinh đỉnh lưu (43)Chương 43: Nữ minh tinh đỉnh lưu (43)
Hạt vừng nhỏ cảm thấy trên người đại lão có rất nhiều rất nhiều bí mật.
Nhưng mà dục vọng bát quái của nó không phải rất mạnh, không phải vì sợ đại lão nên không dám đi hỏi.
Lúc Khuyết Chu quay phim ở đoàn làm phim, Yến Thanh thường xuyên đến thăm.
Bình thường ngày nào trong tuần cậu cũng đến, sau đó cách một tuần tới một lần, dù sao Yến Thanh cũng có công việc của mình, cho dù không viết nhạc thì cậu cũng còn những công việc khác.
Mạng internet ở trong núi này cũng không tốt như núi tuyết lúc trước, cậu tập trung làm xong tất cả công việc của cả một tuần chỉ trong vòng mấy ngày.
Ngoại trừ những lúc quay phim ra, Khuyết Chu đều ôm điện thoại di động, bởi vì nếu như không trả lời tin nhắn, Yến Thanh sẽ giống như con chó nhỏ ủy khuất nói cô thay lòng đổi dạ.
Mọi người trong đoàn làm phim đều trêu chọc Khuyết Chu và Yến Thanh.
Nhưng Khuyết Chu cảm thấy, cũng không phải đàn ông nhất định không thể làm nũng, phụ nữ phải dịu dàng đáng yêu.
Cô có thể làm được chuyện mà đàn ông làm được, Yến Thanh cũng có thể ủy khuất nói với cô hôm nay cậu xảy ra chuyện gì.
Khuyết Chu cũng sẽ không cảm thấy Yến Thanh là "Mẹ".
Người không có trách nhiệm hoặc không có ý thức trách nhiệm, thích trốn tránh trách nhiệm mới gọi là "Mẹ".
Cô thích loại cảm giác tương phản này của Yến Thanh.
Dù sao Yến Thanh đối với người khác đều là: "Ừ, cút."
Yến Thanh đến đoàn làm phim rất có quy luật.
Thế cho nên, đột nhiên cậu có một tuần không tới, đạo diễn ngược lại lại không quen.
"Khuyết Chu, hôm nay sao Yến Thanh không tới? Tôi đã tính toán ngày, hẳn là hôm nay cậu ấy sẽ tới, đồ ăn tôi đều đã chuẩn bị xong rồi."
Khuyết Chu bận rộn cả ngày mới kịp phản ứng, Yến Thanh thật sự không tới.
Cô mở di động ra, phát hiện Yến Thanh cũng không gửi tin nhắn cho mình.
"Hạt vừng nhỏ, mi có thể tìm được phạm vi bây giờ của Yến Thanh không?”
"Có thể, tỷ tỷ."
Không tra thì không biết, những vừa tra xong đã giật nảy mình.
Hạt vừng nhỏ nháy mắt chia sẻ góc nhìn. Trên màn hình, Yến Thanh vốn nên ở nhà hoặc là ở phòng làm việc, nay lại xuất hiện ở một nơi cậu chưa từng xuất hiện qua.
Hơn nữa không ở thành phố B, ngược lại là ở vùng ngoại ô của thành phố A.
Ngoại ô có một cái hồ, trên hồ có một hòn đảo.
Trên đảo có một căn nhà, Yến Thanh bị nhốt ở đó.
Khuyết Chu lập tức đứng dậy: "Đạo diễn, tôi có một số việc cần xử lý, cho tôi thời gian ba ngày, ba ngày này anh quay của người khác trước, tình huống bất ngờ xảy ra, tất cả đồ ăn thức uống sau này tôi sẽ chỉ trả."
Đạo diễn vừa mới chuẩn bị hỏi Khuyết Chu đi đâu, khi nghe Khuyết Chu nói câu cuối cùng lập tức ngậm miệng lại.
Đừng nghĩ chỉ tiền ăn là ít. Đoàn làm phim của bọn họ có rất nhiều người.
Mỗi ngày nhiều người ăn cơm như vậy cũng không phải là một con số nhỏ.
Không hổ là tiểu thư nhà giàu, một khi ra tay là hào phóng như vậy, hơn nữa diễn xuất lại tốt.
Đạo diễn nhịn không được báo lại tin tức này trong nhóm đạo diễn của mình.
Một đám đạo diễn lại bắt đầu đỏ mắt, trong lòng hạ quyết tâm chỉ định Khuyết Chu đến làm nhân vật chính của mình một lần. xkk "
Khuyết Chu suốt đêm lái xe đến thành phố A.
Xe dừng ở trên hòn đảo nhỏ kia, xung quanh đã là một mảnh đen kịt.
"Tỷ tỷ, là Yến phu nhân và Đường Tích Mộng mà tỷ đã từng gặp, bây giờ Đường Tích Mộng đang ở trong căn nhà đó."
Khuyết Chu lạnh lùng nhìn, ngược lại quên mất đối gia đã hại nguyên chủ.
Lâu lắm không đi ra nhảy nhót, bây giờ lại đi ra làm yêu.
Từ trước đến nay cô ra tay chưa bao giờ hạ thủ lưu tình.
Vì thế cô lấy điện thoại di động ra, gửi video ở phòng tiệc lúc trước cho một số nhân viên marketing.
Đoạn video này vô cùng rõ ràng, Yến Thanh nói mình đã tìm người chữa trị, khuôn mặt kia rất rõ ràng trong ánh sáng lờ mờ.
Sau khi gửi đi, Khuyết Chu nhìn hồ nước sóng lăn tăn trước mắt.
Cô tiện tay ngắt một chiếc lá cây. Trong đêm tối, lá cây rơi trên mặt hồ lại dân dần to hơn bình thường, cô giẫm lên phía trên, mười phút sau đã đặt chân lên trên đảo.
Thật ra cô không muốn xung đột với bất luận kẻ nào trong tiểu thế giới.
Lúc này Khuyết Chu cảm thấy mình đang bắt nạt người ta.
Nhưng không có nghĩa là cô sẽ chịu đựng.
Ngược lại, cô không thích nhất chính là chịu đựng.
Vì vậy, khi cô một cước đá bay cửa chính của căn nhà, bảo mẫu đang nấu cơm trong phòng bếp cùng với Yến phu nhân đang nói chuyện với Đường Tích Mộng ở phòng khách toàn bộ đều hoảng sợ.
Âm thanh gì vậy?!
Hai người hoảng sợ nhìn nhau.
Đêm nay sẽ không phải có dã thú gì đến đây chứ? Vừa mới đứng lên chuẩn bị đi kiểm tra, Khuyết Chu đã đi vào.
Cô mặc áo gió, gió ngoài cửa vừa vặn thổi bay mái tóc đuôi ngựa cao mà cô buộc lên.
Giống như một nữ chiến binh xuất hiện ở phòng khách.
Yến phu nhân mở to hai mắt: 'Khuyết Chu?!"
"Yến Thanh đâu?"
"Đây là nhà tôi, cô cút ra ngoài cho tôi!" Yến phu nhân xông tới muốn đuổi Khuyết Chu ra ngoài.
Nhưng bà ta thậm chí còn chưa đụng tới quần áo của Khuyết Chu, đã bị Khuyết Chu né tránh, ngay sau đó da đầu truyền đến một trận đau đớn.
Cô nắm tóc tai Yến phu nhân kéo vào bên trong.
Cảnh tượng này làm Đường Tích Mộng sợ tới mức cả người phát run, không biết làm sao ngồi ngây ra ở trên sô pha.
"Chỉ có chút lá gan như vậy?" Khuyết Chu cười khẽ.
Đường Tích Mộng muốn đứng lên giải cứu Yến phu nhân nhưng lại không dám, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Cô như vậy là... Là tự ý xông nhà dân, là phạm pháp."
"Vậy cô có biết các người bắt cóc Yến Thanh cũng là phạm pháp không?"
Yến phu nhân vừa giấy giụa vừa nói: "Đó là con trai tôi!"
Khuyết Chu không hề nghĩ ngợi quay đầu lại tát vào mặt bà ta một cái, tiếng vang thanh thúy vang vọng khắp phòng khách: "Bây giờ bà không chỉ là tội phạm giết người, mà còn là nghi phạm bắt cóc. Bà nên cầu nguyện cho tôi bớt giận, bằng không tôi sẽ giết chết các người, sau đó ném vào bên trong hồ nước ở bên ngoài. Nơi này hẻo lánh như vậy, hẳn là sẽ không có người phát hiện ra đâu nhỉ?"
Nói xong, thậm chí Khuyết Chu còn mỉm cười.
Đường Tích Mộng muốn chạy, Khuyết Chu một tay ném Yến phu nhân ném xuống đất, sau đó cầm lấy bình hoa trên bàn, một tay đập trúng gáy Đường Tích Mộng. Cô ta buồn bực ngã xuống đất, trên đầu cũng có vết máu chảy ra.
Khuyết Chu đứng ở phòng khách, tựa như sát thần.
Nhưng cô vẫn nghiêng đầu cười với bảo mẫu đang nấu cơm: "Dì không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì dì. Chỉ có điều, tốt nhất dì cũng đừng nói ra nha."
Ngón trỏ của cô đặt lên miệng, làm động tác im lặng.
Bảo mẫu sợ đến mức điên cuồng gật đầu.
Theo gợi ý của hạt vừng nhỏ, cô đi lên lầu ba, Yến phu nhân muốn ngăn cản nhưng bị Khuyết Chu lại tát một cái, trực tiếp hôn mê.
Cuối cùng cô cũng đứng trước một cánh cửa.
Khuyết Chu gõ cửa, hít sâu một hơi: "Tiểu Thanh, chị là Khuyết Chu đây, chị đến gọi em ra ăn cơm."
Hạt vừng nhỏ cũng nhịn không được mắng chửi người: "Yến phu nhân này có phải bị gì rồi không? Nơi này sơn thành màu đen, toàn bộ cửa sổ đều bị lưới sắt phong kín, bây giờ tâm trạng của Yến Thanh cực kỳ không ổn định... Ấy... Ổn định rồi?"
"Tiểu Thanh, đừng phụ lòng chị nha. Là chị tới chậm, em có đói bụng không? Chị đói bụng rồi, muốn ăn cơm do em làm."
Rốt cuộc bên trong cũng truyền ra chút động tĩnh.
Như là... Có cái gì đó đang bò trên mặt đất.
"Chị muốn mở cửa rồi." Khuyết Chu giơ tay, linh khí nhanh chóng bóp nát khóa cửa trong nháy mắt.
"Cạch" một tiếng.
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Một chùm ánh sáng chiếu vào trong phòng.
Sắc mặt Yến Thanh tái nhợt, cả người đầy mồ hôi, cậu quỳ dưới đất, ngửa đầu nhìn Khuyết Chu.
Thần của cậu đã tới cứu cậu rồi.