Chương 52: Thật ra bá tổng là tử trạch (5)
Chương 52: Thật ra bá tổng là tử trạch (5)Chương 52: Thật ra bá tổng là tử trạch (5)
Trong nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố.
Trâu Tử Minh ngồi trong phòng ăn, vì chờ lâu nên đã khiến anh ta mất kiên nhkãn.
Lúc tan tâm anh ta muốn đi tìm Khuyết Chu, nghĩ nếu hai người cùng lên xe lại bị người trong công ty nhìn thấy, vừa lúc có thể khiến đồng nghiệp hiểu lầm, tạo ra một tin đồn giả tạo.
Nhiều khi mọi chuyện phải như vậy mới có thể thành.
Ai biết Khuyết Chu căn bản không ở vị trí làm việc của mình, hỏi người bên cạnh cũng nói không biết.
Nhưng túi xách và áo khoác của Khuyết Chu vẫn để ở trên vị trí làm việc của cô.
Nhà hàng nhất định phải đến trước sáu giờ, nếu không sẽ được hoàn lại tiền, lần sau còn không biết là khi nào mới đặt được.
Cân nhắc lợi hại, anh ta đành phải gửi tin nhắn cho Khuyết Chu, sau đó tự mình đi vào phòng ăn.
Dù sao cái này nhà hàng thật sự rất khó đặt, hơn nữa nếu tạm thời lỡ hẹn, tiền đặt cọc chỉ có thể lấy lại 60%, chính mình không công lại lỗ hơn 40%, không có lời.
Nhân viên phục vụ đã đến ba lần, hỏi anh ta có cần gọi món hay không.
Anh ta xấu hổ nói đang đợi người, lần thứ tư Trâu Tử Minh thẹn quá hóa giận.
Khuyết Chu nhất định là đang đùa giỡn anh ta.
Anh ta điên cuồng gọi điện thoại cho Khuyết Chu.
Lúc gọi tới lần thứ mười, cuối cùng Khuyết Chu cũng nhận điện thoại.
Trâu Tử Minh vừa mở miệng đã không kiên nhẫn nói: "Không phải đã nói sẽ đến ngay sao, sao chị còn chưa đến?"
"A? Cậu còn chờ tôi à? Cậu không xem tin nhắn tôi gửi cho cậu sao?" Giọng nói Khuyết Chu có chút kinh ngạc. Tinnhắn?
Tin nhắn gì?
Mí mắt anh ta giật mạnh hai cái.
Ngay sau đó, chợt nghe thấy Khuyết Chu nói: "Từ một giờ trước tôi đã gửi tin nhắn cho cậu, nói buổi tối hôm nay tạm thời phải bồi ông chủ đi tham gia một bữa tiệc rượu, công ty hợp tác cần tôi làm kế hoạch ở đây, cậu... Không nhận được?"
"Chị đánh(rắm)... Chị gạt người!" Trâu Tử Minh theo bản năng muốn nói thô tục, đến bên miệng lại nhớ tới Khuyết Chu không thích lời thô tục lại nghẹn trở về: "Em căn bản không nhìn thấy tin nhắn gì cả."
"Nhưng tôi thật sự có gửi cho cậu."
Không đợi Trâu Tử Minh trả lời, anh ta thật sự nghe thấy giọng ông chủ.
Người ở đầu dây bên kia có chút khó chịu mở miệng: "Ai vậy?"
Khuyết Chu trả lời: "Là Trâu Tử Minh, vốn tối nay cậu ấy hẹn tôi ăn cơm, nhưng tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ấy, ông chủ cũng nhìn thấy, không biết vì sao cậu ấy nói không nhận được tin nhắn."
Giọng ông chủ từ bên kia điện thoại truyền đến: "Tiểu Trâu à, bây giờ Khuyết Chu đang bàn dự án với tôi, cậu muốn hẹn Khuyết Chu ăn cơm thì lần sau hãy nói, đừng gọi điện thoại tới, lát nữa tôi sẽ bảo Tiểu Chu tắt máy, cứ như vậy đi."
Dứt lời, điện thoại đã bị cúp.
Chỉ còn lại Trâu Tử Minh ngồi ở trong phòng ăn, cảm thấy mình giống như một đứa ngốc.
Anh ta dại ra, ngón tay không cẩn thận ấn vào số của Khuyết Chu, điện thoại lại gọi đi lần nữa.
Quả nhiên, bên kia cũng chỉ còn lại có: "Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy."
Giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại nhiều Trâu Tử Minh mới lấy lại tinh thần, sau đó hung tợn cúp điện thoại. Anh ta tức giận giơ cánh tay của mình lên muốn ném đi điện thoại di động, nhưng điện thoại di động anh ta mới đổi, cuối cùng vẫn chỉ giơ lên thật cao rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.
Mở nhật ký nói chuyện với Khuyết Chu, anh ta mới phát hiện Khuyết Châu thật sự đã gửi tin nhắn cho mình một giờ trước.
Nhưng tại sao vừa rồi mình không nhìn thấy?
Anh ta cảm thấy hình như có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Nhân viên phục vụ đến lần thứ năm, trên mặt anh ta đã có chút nóng lên, chẳng lẽ nói người mình chờ không đến, phải đi?
Trâu Tử Minh cảm thấy nhân viên phục vụ có thể sẽ chê cười anh ta, vì vậy đành phải kiên trì gọi hai món.
Trên thực đơn cũng không có giá cả, anh ta cảm thấy nơi này tuy rằng xa hoa, nhưng những món ăn này có đắt hơn nữa cũng không đắt đến bao nhiêu.
Sau khi gọi hai món, ánh mắt nhân viên phục vụ đều có chút không thích hợp.
Người này ở đây lề mề nửa ngày, kết quả chỉ gọi hai món như vậy.
Đương nhiên, tố chất nghề nghiệp tốt khiến nhân viên phục vụ duy trì nụ cười lịch sự.
Nửa giờ sau, thức ăn được mang lên.
Nhưng Trâu Tử Minh lại ăn như nhai sáp, vốn lúc này Khuyết Chu hẳn sẽ ngồi đối diện mình, lý do thoái thác anh ta đều đã chuẩn bị xong, bây giờ Khuyết Chu hẳn sẽ cảm động đến mức khóc như mưa.
Ngày lành sau này không phải đều sẽ có sao?
Nhưng bây giờ cái gì cũng không có, thậm chí anh ta cảm thấy người xung quanh đều đang cười nhạo chính mình.
Sau khi kiên trì ăn xong, anh ta gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền. Nhân viên phục vụ mang theo lễ phép cười: "Vị tiên sinh này, ngài tổng cộng tiêu phí hết ba ngàn bảy trăm tám tệ."
Trâu Tử Minh khiếp sợ không thôi, quên mất bây giờ anh ta đang ở trong nhà hàng, âm thanh phát ra cũng rất lớn.
Sau khi phát hiện mọi người xung quanh nhíu mày, lúc này mới hạ giọng: “Anh nhìn lầm rồi, tôi chỉ gọi một phần thịt bò bít tết và một phần rượu vang đỏ, làm sao có thể ba ngàn tám?"
Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Là như vậy, thịt bò bít tết là dùng thịt bò cao cấp, rượu vang đỏ cũng là loại trân quý, quý khách hẳn là có thể cảm giác được chất lượng nguyên liệu của nhà hàng chúng tôi đúng không?”
Trâu Tử Minh không nói gì, bởi vì anh ta không nếm ra được.
Điều kiện gia đình anh ta không thể nói là bình thường, có thể nói là cực kỳ không tốt.
Xuất thân không tốt, người trong nhà miễn cưỡng có thể cung cấp cho anh ta lên đại học, anh ta đã khi nào ăn qua thứ tốt như vậy.
Thấy Trâu Tử Minh không nói lời nào, nhân viên phục vụ lại mở miệng: "Tiên sinh, ngài xem bên ngài thanh toán thế nào?"
Anh ta khẽ cắn môi: "Các anh bên này có thanh toán bằng Alipay không?"
"Có thể thưa tiên sinh."
Anh ta muốn dùng tiền, lại phát hiện hạn mức tiên không đủ.
Nhưng toàn thân anh ta trên dưới cũng chỉ còn lại có hai ngàn đồng.
Cuối cùng vẫn phải trả trước hai ngàn đồng, cuối cùng lại dùng Alipay thanh toán rõ ràng món nợ này.
Lúc ra khỏi nhà hàng, anh ta đều có thể cảm giác được nhân viên phục vụ vẫn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia làm cho anh ta cảm thấy mất mặt từ đầu đến chân.
"Tiểu Chu, có phải cô đang yêu Trâu Tử Minh không?" Trên bàn rượu, ông chủ hạ giọng hỏi Khuyết Chu.
Cô cười cười không nói gì, ông chủ uống rượu nên có chút say: "Có thể là tôi nói hơi nhiều, nhưng cô nói xem cô còn trẻ lại ưu tú như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ lên cao, nhưng Trâu Tử Minh nói thật cũng chỉ có trình độ đó thôi, không thể lên cao hơn nữa, hơn nữa tôi là đàn ông, đàn ông hiểu đàn ông nhất, cậu ta là người không đáng tin cậy!"
Ông chủ vỗ vỗ ngực, ý đồ làm cho Khuyết Chu tin tưởng mình: "Người như cậu ta đều rất lăng nhăng, tôi thấy có mấy cô gái ở bộ phận các cô đều có quan hệ không tệ với cậu ta, cô phải lau sáng mắt lên, biết không?"
Hạt vừng nhỏ: "Lãnh đạo giỏi thật đó, có một số việc ông ấy nói đúng thật."
Khuyết Chu gật đầu cười cười: "Tôi biết, tôi không muốn ở cùng một chỗ với cậu ta, ngài yên tâm.”
Cô liếc nhìn chỗ trống đối diện, vừa rồi trợ lý chạy tới nói, ông chủ của bọn họ có chút không thoải mái, ở trong xe chờ, phương án đó ông chủ rất hài lòng, nhưng cơm sẽ không ăn.
Trực tiếp lấy hợp đồng đã ký xong, cười toe toét với lãnh đạo công ty Khuyết Chu.
"Tôi đi toilet, mọi người ăn trước." Khuyết Chu đứng lên, sau đó rời khỏi phòng.
Toilet ở bên tay trái, nhưng Khuyết Chu lập tức đi sang bên phải.
Một đường đến phía sau nhà hàng này.
Phía sau nhà hàng là một hồ nước nhân tạo, cây liễu hơi lay động, có một người đàn ông mặc âu phục ngồi trên ghế.
Nghe tiếng bước chân, người đàn ông đó quay lại.
Bởi vì ngược ánh sáng, anh hơi mở to hai mắt ra.