Chương 54: Thật ra bá tổng là tử trạch (7)
Chương 54: Thật ra bá tổng là tử trạch (7)Chương 54: Thật ra bá tổng là tử trạch (7)
Có lẽ là do khí lạnh trên người Lâm Dập phát ra quá mạnh, trợ lý đã tỉnh táo lại trong thời gian ngắn.
Nhưng dù sao bình thường tửu lượng không tốt lắm, vừa rồi lại uống gần năm lượng rượu trắng cùng với sáu chai bia, bây giờ cả người cậu ta đều choáng váng.
Trợ lý tự cho là đã hạ giọng mở miệng: "Ông chủ, có phải ngài coi trọng người ta rồi không? Tôi cũng cảm thấy cô ấy đẹp, ngài yên tâm, cứ để tôi lo, bây giờ tôi sẽ đi xin phương thức liên lạc cho ngài!"
Nhưng mà, âm thanh của cậu ta lớn đến mức toàn bộ người chung quanh đều nghe rõ ràng.
Cho dù là trên đường phố ngựa xe như nước, bên tai tiếng gió gào thét vẫn nghe rõ ràng.
Khuyết Chu cùng với ông chủ của Khuyết Chu đều nghe thấy.
Sắc mặt Lâm Dập đột nhiên đỏ lên, muốn giữ chặt trợ lý đầu óc không tỉnh táo của mình lại, nhưng cậu ta xoay người chạy đến trước mặt Khuyết Chu.
Cười tủm tỉm nói: "Em gái, tuy rằng ông chủ của chúng tôi tính tình thối, tính cách cổ quái, nhưng ngài ấy rất hào phóng nha! Ngài ấy cam lòng trả tiền! Lớn lên cũng đẹp trai, tôi đi theo ngài ấy nhiêu năm như vậy, ngài ấy tuyệt đối là người giữ mình trong sạch, em gái, em thu nhận ngài ấy đi, như vậy vừa đến giờ tan tâm ngài ấy phải đi tìm em, chúng ta cũng không cần đi theo ngài ấy cùng nhau tăng ca nữa he he he."
Hạt vừng nhỏ: Cười chết bảo bảo rồi.
Khuyết Chu nhìn Lâm Dập, người đàn ông cũng nhìn chằm chằm về phía bên này, lúc nhận ra tâm mắt Khuyết Chu, anh lại có chút cuống quít quay sang một bên.
"Anh đưa điện thoại di động cho tôi, tôi đưa wechat cho anh."
"Được nha-" Trợ lý vui vẻ lấy điện thoại di động ra, sau khi chụp được mã 2D wechat của Khuyết Chu, lại vui vẻ xoay người đi tìm ông chủ nhà mình muốn tranh công. " ¬ V
Đương nhiên, công chắc chắn là không tranh được, còn thành công thu được một ánh mắt như dao nhọn của Lâm Dập.
Sau khi đưa lãnh đạo của mình về nhà, cuối cùng Khuyết Chu cũng về tới phòng của mình.
Cô nằm trên sô pha, lấy điện thoại di động ra, đã nhìn thấy một người bạn tốt.
Nhưng cũng không phải Lâm Dập.
Hạt vừng nhỏ thao tác mãnh liệt như hổ: "Tỷ tỷ, đây là tiểu trợ lý vừa rồi."
Khuyết Chu hơi nhíu mày, đồng ý xin kết bạn tốt.
Bên kia rất nhanh gửi tới một tin nhắn: "Còn chưa ngủ?"
Khuyết Chu: [Trợ lý Lý say như vậy cũng không ngủ được à?]
Trợ lý Lý: [Tôi vừa đưa ông chủ về nhà. ]
Khuyết Chu: [Khổ cực trợ lý Lý rồi, uống rượu say còn phải đưa ông chủ về. ]
Trợ lý Lý: [Không có cách nào, tôi chỉ là người làm công. ]
Khuyết Chu: [Vậy trợ lý Lý nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon. ]
Hạt vừng nhỏ cảm thấy rất kỳ quái: "Tỷ tỷ, sao trợ lý Lý uống say như thế mà còn gửi tin nhắn cùng chị, ngữ khí cùng với lúc cậu ta giáp mặt nói chuyện sao một chút cũng không giống nhau vậy?"
"Bởi vì người đối diện đang nói chuyện với ta căn bản không phải là trợ lý Lý."
"Hả?"
"Người nói chuyện với ta là Lâm Dập."
"A?!" Hạt vừng nhỏ không hiểu, nhưng hạt vừng nhỏ rất là chấn động.
Nó vội vàng len lén đi quan sát Lâm Dập bên kia một chút, quả nhiên, anh đứng ở trong nhà, trên tay cầm di động.
Trợ lý Lý nằm trên sô pha ngáy khò khò. Mà điện thoại di động trong tay Lâm Dập cũng không phải của anh, mà là của trợ lý Lý đang ngủ say kia.
Thú vị nha, người đàn ông này chó thật.
Thấy Khuyết Chu nói chúc ngủ ngon, anh nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày.
Không phải anh không muốn dùng wechat của mình thêm Khuyết Chu, mà là vì anh có hai cái wechat, một cái là để sử dụng trong công việc, trong đó vòng bạn bè cái gì cũng không có, hoặc là vê công việc, người thêm bên trong phần lớn đều là những đối tác hợp tác.
Nếu dùng số wechat công việc của mình thêm Khuyết Chu, hẳn cô sẽ cảm thấy mình rất không thú vị, là một người cuồng công việc.
Nhưng nếu mình dùng số riêng thêm vào.
Số riêng của mình...
Anh mở wechat của mình ra, ảnh chân dung hoạt hình ấu trĩ, toàn bộ bạn bè đều là bạn cùng mê hoạt hình của mình, những người thêm vào phần lớn đều là một đám cư dân mạng không biết thân phận thật sự của anh, cũng thích chơi game xem hoạt hình.
Nếu dùng số này thêm vào, cô nhất định sẽ cảm thấy mình là một người rất ngây thơ.
Dưới muôn vàn rối rắm, anh đành phải ra hạ sách này.
Nhìn hai chữ ngủ ngon, Lâm Dập lại có chút chán ghét, ngủ ngon này không phải nói cho mình nghe, mà là nói cho...
Anh cụp mắt nhìn Lý trợ lý nhà mình nằm trên sô pha ngáy khò khò, nhấc chân liền đá vào trên đùi cậu ta.
Hết lần này tới lần khác, người này chỉ động hai cái, còn nhếch môi cười cười.
Lâm Dập nhắm mắt lại hít sâu một hơi bình phục lại lửa giận của mình, nể tình đang dùng wechat của người này, anh miễn cưỡng bớt giận.
Đẩy cửa phòng ra. Cả một bức tường trong phòng Lâm Dập đều là thủ công.
Trên tường dán đầy áp phích, còn có một mặt tường khác toàn bộ đều là trò chơi mà cậu ta mua.
Và một chiếc máy tính lớn bên cạnh giường.
Anh ngồi xuống chơi hai ván, nhưng trạng thái cũng không tốt.
Đồng đội có chút kỳ quái, ở trong nhóm tag tên anh.
Vòng đi vòng lại: [@ Rạng Rỡ Sinh Huy, đội trưởng, hôm nay anh làm sao vậy?]
Rạng Rỡ Sinh Huy: [Không sao. ]
Vòng Đi Vòng Lại: [Thật không có việc gì? Anh không có việc gì còn tặng đầu người cho người ta là sao???]
Rạng Rỡ Sinh Huy: [... ]
Rạng Rỡ Sinh Huy: [Hôm nay tôi gặp cô gái lần trước tôi nói với các cậu, trông cực kỳ giống Lucia. ]
Trong nhóm lập tức nổ tung.
Trong nhóm tổng cộng có sáu người.
Chỉ biết Lâm Dập là người mở công ty, ngay từ đầu mọi người cho rằng Lâm Dập chỉ đang khoác lác, nhưng sau khi tạo thành chiến đội, Lâm Dập thường xuyên mua đồ cho mấy người làm hội viên, tóm lại giống như không cần tiền vậy đó.
Hơn nữa anh đã từng chơi trò chơi một lần, bởi vì sợ xã hội, giọng nói của Lâm Dập tương đối trầm thấp, mọi người cũng tin tưởng Lâm Dập không phải là một học sinh tiểu học vị thành niên dùng tiên của cha mẹ.
Sở thích và hứng thú của mọi người đều tương đối giống nhau, tự nhiên biết Lucia mà Lâm Dập nói là một nữ chính trong một bộ anime tương đối kinh điển.
Cũng biết Lâm Dập cực kỳ cực kỳ thích nhân vật kia.
Thu Hậu Dễ Tính Sổ: [Đây là duyên phận trời ban. Đội trưởng, anh lên chưa?]
Rạng Rỡ Sinh Huy: [Tôi dùng wechat của trợ lý thêm cô ấy. ] Lãng Lý Tiểu Bạch Long: [2?2?]
[Đội trưởng, bình thường lúc anh chơi game với chúng tôi, cái loại khí thế chưa từng có từ trước đến nay đâu?? Gái loại dũng khí ai cũng không sợ đâu?!]
Con Chó Sủa Gì Vậy??? [Đội trưởng, sao anh lại sợ đến mức này hả, anh không phải là đội trưởng trong lòng em. ]
Rạng Rỡ Sinh Huy: [Thật sự sợ hãi như vậy??]
Vòng Đi Vòng Lại: [Chính anh nhìn xem, anh cũng đã có phương thức liên lạc của người ta rồi, anh còn dùng wechat của người khác thêm vào, về sau nếu trợ lý của anh và người ta thành công, người ta cao thấp còn mời anh đi uống rượu, cảm ơn người mai mối là anh đấy. ]
Càng nghe đám người này nói, Lâm Dập lại càng hối hận.
Anh dứt khoát tắt máy tính, lại lấy di động của trợ lý ra, lật xem vòng bạn bè của Khuyết Chu một lần.
Vòng bạn bè của cô cũng rất sạch sẽ, gần đây chỉ có một cái ảnh tự sướng của cô, môi đỏ mọng cực đẹp làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
Lâm Dập lại nhớ tới đêm nay cô mặc váy đỏ ngược chiều đi tới.
Xong rồi, thật sự càng ngày càng hối hận.
Anh đang nằm trên giường.
Nếu như lần sau gặp lại, anh tuyệt đối phải vượt qua nỗi sợ xã hội của mình, tuyệt đối phải cố lấy dũng khí dùng wechat của mình, thêm phương thức liên lạc của Khuyết Chu.
Chỉ là ngay chính Lâm Dập cũng không nghĩ tới, cái lần sau này lại tới nhanh như vậy.