Chương 64: Thật ra bá tổng là tử trạch (17)
Chương 64: Thật ra bá tổng là tử trạch (17)Chương 64: Thật ra bá tổng là tử trạch (17)
"Trước khi cảnh sát đến, không cho phép hắn ta rời đi nửa bước."
Âm thanh hạt vừng nhỏ vang lên trong đầu Khuyết Chu, nhưng giọng nói của con rắn nhỏ có chút õng eo, lại nói giọng nữ nên nghe có chút buồn cười.
"Tỷ tỷ, Lâm Dập giống Bá tổng trong trò chơi kia, không biết còn tưởng rằng người đàn ông kia thế nào, vừa rồi âm thầm nhìn tỷ tỷ lâu như vậy cũng không xuất hiện, thật sợ nha."
Không giống như chó con ở thế giới trước, thích thì lên.
Tổng kết lại một câu, thế giới này Lâm Dập không được!
Hiếm khi Khuyết Chu đồng ý lời của hạt vừng nhỏ nói, khẽ gật đầu.
Ánh mắt của cô nhìn thấy bóng dáng của Lâm Dập.
Quá nhiều người, trên người anh còn mặc âu phục, cao 1 mét 9 khiến anh và Khuyết Chu rất giống nhau, đúng là có chút hạc giữa bầy gà.
Tới vội vàng, cũng không đeo khẩu trang, tóc ngắn bị anh thuận tay vuốt ra sau đầu lộ ra mặt mày thâm thúy.
Lông mày kiếm tinh mắt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sợ hãi đối với người đến người đi.
Anh thật sự sợ hãi, chỉ có thể đút hai tay vào túi quần để giảm bớt hoảng loạn.
Nhưng bộ dạng này ngược lại càng làm cho ánh mắt người xung quanh tập trung trên người anh càng nhiều hơn.
Dù sao trong triển lãm truyện tranh cũng có nhân vật cosplay mặc trang phục cosplay rất khoa trương, chồng của nhân vật cosplay cũng có.
Vừa vặn gần đây có một nhân vật nam trong trò chơi 'Ất Nữ' rất hot.
Vừa vặn nhân vật này là Bá tổng.
So sánh với vai trò bá chủ giả của coser. Lâm Dập thật giống Bá tổng, trên người mặc âu phục được đặt làm, giày da tự nhiên cũng đắt tiền vô cùng, vai rộng eo hẹp và có một đôi chân thon dài.
Lại có một cô gái to gan muốn chụp ảnh chung với anh.
"Cái kia, xin hỏi anh là cos..."
"Tôi không phải coser, tôi tới đây chờ người." Lâm Dập nghiêm mặt, anh liếc nữ sinh một cái, lòng bàn tay cũng sắp đổ mồ hôi.
Bây giờ trong đầu anh đều nói rằng cô mau đi đi, đừng nói chuyện với tôi, tôi không cần ai nói chuyện với tôi cả, coi tôi như không khí là được, tôi chỉ muốn im lặng ở đây nhìn Khuyết Chu mà thôi.
Vẻ mặt thối hoắc này làm cho cô gái càng kích động.
Đây không phải là Bá tổng trong trò chơi kia thì là ai2
Cô ấy mở điện thoại ra, lại cầu xin nói: "Anh thật sự rất giống một người chồng giấy mà tôi vô cùng thích, có thể chụp một tấm hình được không?"
"Không..."
"Có thể." Giọng nói của Khuyết Chu truyền đến.
Lâm Dập vốn nhíu mày trong nháy mắt liền giãn ra.
Ngay sau đó cánh tay anh bị kéo lại, điện thoại di động trong tay cô gái bị bàn tay tinh tế xinh đẹp nắm trong tay.
Cô cười nhìn cô gái: "Đây là bạn tôi, anh ấy hơi có chứng sợ xã hội, cô có phiền không nếu ba người chúng ta cùng chụp?"
Em gái thiếu chút nữa thốt ra ba người chúng ta sống cùng nhau cũng không ngại.
Cũng may quản được cái miệng của mình.
Cô ấy vô cùng kích động, liên tục chụp vài tấm ảnh, sau khi chụp xong còn nói cảm ơn rồi hoa chân múa tay vui sướng rời đi.
"Thật ra Lâm tổng cũng không khủng bố đến như vậy." Khuyết Chu nhìn Lâm Dập, còn kéo cánh tay anh: "Lúc anh dùng wechat của trợ lý nói chuyện phiếm với tôi, tôi cảm thấy lá gan của Lâm tổng thật ra rất lớn."
Lâm Dập bị vạch trần, trong nháy mắt mặt đỏ bừng lên.
Anh ấp úng hồi lâu cũng không nói thành lời, lúc Khuyết Chu xuất hiện, sự kích động quỷ dị trong cơ thể anh biến mất, thay vào đó là cảm giác an toàn.
Ở trên người một nữ sinh chưa từng gặp mặt mấy lần lại cho anh có cảm giác an toàn như vậy khiến Lâm Dập cảm thấy rất hoang đường.
Nhưng đó là sự thật.
Cho đến khi Khuyết Chu kéo anh đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, người qua lại cuối cùng cũng không nhiều như vậy nữa, mồ hôi trong lòng bàn tay anh cũng ít đi một chút.
"Thấy tôi đăng trên vòng bạn bè rồi à?" Khuyết Chu hỏi.
Lâm Dập gật đầu lại ý thức được cái gì đó: "Tôi dùng wechat của trợ lý thêm cô, là tôi không đúng."
"Cũng không có gì không đúng, chúng ta vốn cũng chỉ là đối tác hợp tác... Không đúng, chuẩn xác mà nói, anh cùng ông chủ của tôi là đối tác hợp tác, tôi chỉ là người làm công lên kế hoạch mà thôi. Chưa gặp qua mấy lần mà thêm wechat thì cũng không cần thiết, cũng phòng ngừa gây ra hiểu lầm không cần thiết."
"Không phải!"
Lần đầu tiên Lâm Dập cảm thấy cái miệng này của mình không thể nói ra được những lời mà mình muốn nói.
Nếu lúc này anh ngẩng đầu có thể nhìn thấy ý cười hiện lên trong mắt Khuyết Chu.
Nhưng anh không ngẩng đầu bởi vì anh sợ ánh mắt mình nhìn thấy Khuyết Chu sẽ càng thêm căng thẳng.
"Chỉ là trong wechat cá nhân của tôi..."
"Trong wechat cá nhân có cái gì ghê gớm sao?" Thân thể mềm mại của người phụ nữ lại tới gân một chút. Lâm Dập cảm thấy mình sắp điên rồi, chóp mũi đều là mùi của Khuyết Chu, mùi thơm trên người cô quấn quanh người anh.
Lần thứ hai gặp mặt vào buổi tối kia, anh thiếu chút nữa mất khống chế, bây giờ cái loại cảm giác mất khống chế này lại xông lên chóp mũi của anh.
Ánh mắt Khuyết Chu dừng ở trên cánh tay hơi run rẩy của anh, anh dường như đang cố gắng khống chế cái gì đó: "Lâm tổng không muốn cho tôi biết anh là một trạch nam thâm niên sao?”
Cô nói thêm một chữ, ánh mắt Lâm Dập sẽ hơi mở to thêm một chút.
Trong nháy mắt cô nói xong, anh quay đầu lại, cuối cùng cũng bốn mắt nhìn nhau.
"Làm sao... Làm sao cô...' biết được.
Khuyết Chu mỉm cười, mái tóc xoăn đỏ rực tôn lên làn da cực kỳ trắng nõn của cô, toàn thân đều lộ ra khí chất ngự tỷ, tất lưới màu đen bao lấy chân cô.
Váy ngắn đến bắp đùi nhưng lại không có chút cảm giác khiêu dâm nào.
Hai chân cô vắt chéo, đôi giày cao gót xinh đẹp đặt trên mắt cá chân Lâm Dập.
"Đương nhiên là cảm thấy hứng thú với Lâm tổng, sau đó điều tra qua Lâm tổng."
Lời này, cực kỳ giống một người phụ nữ ham tiền, muốn dựa vào đàn ông thượng vị.
Hạt vừng nhỏ cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao đại lão muốn nói như vậy, chẳng lẽ Lâm Dập không cảm thấy đại lão mang theo mục đích tiếp cận anh sao?
Tuy rằng đại lão cũng đúng là mang theo mục đích tiếp cận anh, nhưng đại lão không phải vì tiền nha.
Nói giống như đại lão thì chính là vì ham tiền của anh rồi.
Nhưng Lâm Dập lại không hề cảm thấy Khuyết Chu là một người phụ nữ ham tiền, lý trí nói cho anh biết, người phụ nữ này dường như thật sự đang câu dẫn mình, cô giống như thật sự tiếp cận mình cũng chỉ vì tiền của anh.
Nhưng cảm xúc đang chiếm ưu thế vào lúc này. Anh cảm thấy, cũng may mình là người có tiền, nếu không Khuyết Chu có thể sẽ không thèm nhìn anh một cái nào.
Sau đó chỉ trong mười giây ngắn ngủi, lý trí lại bị đánh bại bởi cảm xúc.
Không cần Khuyết Chu giải thích, Lâm Dập cũng đã tin tưởng Khuyết Chu không phải vì tiền mới nói như vậy.
Dù sao năng lực của cô rất mạnh, nếu thật sự muốn tiền, chính cô hoàn toàn có năng lực có thể kiếm được.
Cô lại tới gần một chút: 'Lâm tổng, anh không tò mò tại sao tôi lại cảm thấy hứng thú với anh sao?”
"Không... Không biết."
"Bộ dạng của anh rất hợp khẩu vị của tôi, lúc tôi nhìn thấy anh đã biết anh không phải là người lạnh lùng vô tình như trong mắt người khác nói, rõ ràng là một... Người không rành thế sự... Tiểu € nam."
Miệng Khuyết Chu đã tới gần lỗ tai Lâm Dập.
Lỗ tai truyên đến xúc cảm ấm áp, còn có hơi thở cô phun ra khi nói chuyện.
Anh hít sâu một hơi, cũng không biết lấy lá gan ở đâu ra, ôm lấy eo Khuyết Chu.