Chương 71: Thật ra bá tổng là tử trạch (24)
Chương 71: Thật ra bá tổng là tử trạch (24)Chương 71: Thật ra bá tổng là tử trạch (24)
Người ngoài đương nhiên không biết Vương Thiếu Khanh là ai.
Mặc dù không biết Vương Thiếu Khanh là ai, nhưng có thể biết được cái tên mà cô ta nói bên trong cái loa là ai.
Rõ ràng... Rõ ràng là Trâu Tử Minh.
"Trâu Tử Minh!! Anh vong ân phụ nghĩa!"
"Anh cầm tiền của người trong nhà tôi đi học, để cho tôi mang thai con của anh, cũng đã nói chuyện kết hôn, nhưng vừa ra ngoài đã làm loạn!!!"
"Trâu Tử Minh, đồ chó chết táng tận lương tâm! Anh ra đây cho tôi!"
"Tôi muốn cho tất cả đồng nghiệp của anh biết rốt cuộc anh là người như thế nào!"
"Trâu Tử Minh, anh cút ra đây cho tôi!!!"
Trong đầu Trâu Tử Minh chỉ quanh quẩn hai chữ 'Xong rồi.
Anh ta vội vàng muốn giải thích, nhưng miệng không thể phát ra âm thanh nào.
Mấu chốt là bây giờ anh ta muốn giải thích nhưng không ai nghe, lực chú ý của mọi người đều tập trung lên hết trên người của Vương Thiếu Khanh.
Dưa này thật lớn nhalI
Có người liếc tới liếc lui trên người Khuyết Chu và Trâu Tử Minh.
Dù sao trong nhận thức của bọn họ, người hay đi với Trâu Tử Minh trừ Khuyết Chu ra thì không còn ai khác.
Nhưng Khuyết Châu đã có bạn trai.
Có người phá vỡ cục diện này, xấu hổ cười cười: "Trâu soái ca, người phía dưới anh biết không??"
"Không biết!" Vừa nói xong, Vương Thiếu Khanh lại bắt đầu điểm danh Trâu Tử Minh. Tiếng loa cực kỳ vang dội.
Người đi ngang qua đều dừng chân, dù sao 'Dưa' này mọi người cũng thích ăn, chuyện bát quái cũng rất thích hóng.
Hạt vừng nhỏ nhìn thấy công nhân phía trên công trường đối diện, thậm chí đang ngồi bên ngoài tòa nhà cao mấy mét, cũng có vẻ mặt bát quái nhìn về phía bên này.
Không thể không nói, lực lượng nhân dân cực kỳ cường đại.
Vương Thiếu Khanh càng hét càng hăng hái.
Vốn cô ta cũng cảm thấy ngượng ngùng, cũng cảm thấy việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đây là chuyện xấu trong nhà ai?
Cô ta còn chưa vào cửa Trâu gia, đây nhiều nhất chỉ là một mình Trâu Tử Minh xấu xí, có quan hệ gì với cô ta chứ?
Cô ta càng gọi, sắc mặt Trâu Tử Minh càng trắng bệch.
"Cái kia... Cậu nói không biết người ta, nhưng người ta đều gọi tên cậu ra rồi."
"Chẳng lẽ biết tên tôi thì chính là tôi sao? Còn có thể nói xấu bịa đặt tôi như vậy sao?"
Anh ta nói như vậy làm cho các đồng nghiệp đều giật nảy mình.
Trong mắt phụ nữ, Trâu Tử Minh bây giờ vô năng cuồng nộ, giấu đầu hở đuôi.
Ở trong mắt đàn ông, điều này càng rõ ràng, cô gái phía dưới kia xem ra ăn mặc tương đối chất phác, không chừng chính là bạn gái đang ở dưới quê của Trâu Tử Minh, đã nói chuyện kết hôn luận gả, cũng đã mang thai kia.
Bây giờ cũng đã tìm tới cửa.
Nhưng Khuyết Chu cũng không làm gì Trâu Tử Minh cả.
"Trâu Tử Minh! Đồ con chó vong ân phụ nghĩa! Anh bỏ tôi một mình trong nhà, anh ở bên ngoài quyến rũ tiểu tam tiểu tứ! Anh không phải đàn ông, lại càng không phải người!!!" Những lời này lại xuất hiện dưới lầu.
Trong nháy mắt, mọi người bắt được mấu chốt.
Tiểu tam, tiểu tứ.
Chẳng lẽ...
Trong công ty này, Trâu Tử Minh không chỉ nói thích một mình Khuyết Chul
Chẳng lẽ anh ta còn trêu hoa dại khác?
Mọi người híp mắt, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
"Bây giờ còn chưa đến giờ vào làm, nếu cô ấy cứ gọi như vậy, ông chủ biết nhất định sẽ phản ánh với cậu đấy."
Nhưng Trâu Tử Minh sao dám đi xuống, anh ta chột dạ muốn chết.
Vì thế anh ta cứng ngắc nói: "Tại sao tôi phải xuống dưới! Bảo bảo vệ đuổi cô ta đi không được saoll"
"Nhưng người ta cũng không ở bên trong công ty chúng ta nha, bảo vệ không quản rộng tới mức đuổi người không phải ở công ty."
Bây giờ chắc bảo vệ đang ngồi ở trong phòng dành cho bảo vệ, một bên cắn hạt dưa, một bên xem bát quái.
Thật hâm mộ, thật muốn đến hiện trường tuyến đầu ăn dưa.
Đột nhiên.
Lời nói dưới lầu đã thay đổi.
"Khuyết Chu! Cô cũng xuống đây! Cô câu dẫn người đàn ông của tôi, cô là đồ không biết xấu hổ"
"Chính là tên chó Trâu Tử Minh kia nói, chính là cô mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp quyến rũ anh tai"
Hạt vừng nhỏ vừa nghe xong, cơn giận lập tức xông lên não, đầu rắn ngẩng cao: "Cô gái thối này có ý gì! Cũng không soi gương xem Trâu Tử Minh trông như thế nào, xứng với tỷ tỷ nhà ta sao?!" Ánh mắt mọi người lại từ trên người Trâu Tử Minh chuyển đến trên người Khuyết Chu.
Trước đó đúng thật Khuyết Chu thân thiết với Trâu Tử Minh nhất trong công ty.
Nhưng muốn nói Khuyết Chu quyến rũ người khác, những người trong công ty vốn có chút ghen tị với Khuyết Chu đều cảm thấy thái quá.
Trước kia Khuyết Chu ăn mặc mộc mạc, đi làm vĩnh viễn chỉ tô một lớp son môi màu nhạt gần như nhìn không ra được màu sắc.
Quần áo cũng đều là kiểu dáng rộng rãi, nhiều lần đi ra ngoài chơi, tất cả mọi người đều ăn mặc xinh đẹp, còn cô hận không thể mặc áo ngủ ra cửa.
Nếu không phải có khuôn mặt kia, phỏng chừng bây giờ vẫn là một người vô hình ở trong công ty, đến cả tên mọi người cũng không thể nhớ được.
Trong khoảng thời gian này, cô như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, trở nên cực kỳ xinh đẹp.
Thế nhưng càng ngày càng lãnh đạm với Trâu Tử Minh hơn.
Hơn nữa, bây giờ người ta đã có đối tượng, chuyện khác không nói, đôi tay thon dài trên ảnh chụp kia khiến những người fan 'Tay khống' vui mừng như điên. Người ta có dáng người rất đẹp, vai rộng eo hẹp, còn mặc tạp dê nấu cơm, nhà còn lớn như vậy.
Lại nhìn Trâu Tử Minh...
Đột nhiên cảm thấy anh ta không hề đẹp trai chút nào.
Khuyết Chu cũng không phải người mù.
Người phụ nữ dưới lầu nói là Trâu Tử Minh nói.
Trong lòng các đồng nghiệp nam đã hiểu rõ chân tướng trong nháy mắt, đây không phải là loại người thích ở trước mặt người nhà mình khoác lác khoe khoang bản thân sao?
Những ánh mắt đó như radar đảo quanh trên người Trâu Tử Minh.
Giống như vô số lưỡi dao sắc bén, khiến cả người Trâu Tử Minh không thoải mái. Bỗng nhiên, Khuyết Chu đột nhiên đứng lên.
Hai mắt cô rưng rưng, đuôi mắt hơi phiếm hồng, lã chã mở miệng như muốn khóc: "Tôi cảm thấy tôi cần xuống nói rõ ràng với cô gái kia, tôi có phải là loại người như vậy hay không, có quyến rũ Trâu Tử Minh cậu hay không, tôi sẽ cho cô ấy xem lịch sử trò chuyện của tôi và cậu ta."
"Không được!" Trâu Tử Minh phản bác theo bản năng.
Bây giờ anh ta cũng không rõ vì sao Vương Thiếu Khanh lại biết chuyện của mình ở trên thành phố?!
Nhưng nếu như bây giờ Khuyết Chu đi xuống, vậy có thể nói rõ chuyện anh ta ở bên ngoài thông đồng với người khác là thật.
Vậy thì sao anh ta còn lăn lộn ở đây được đây?
Anh ta không thể đi xuống gặp Vương Thiếu Khanh, càng không thể để Khuyết Chu đi xuống!
Trâu Tử Minh đột nhiên xông về phía Khuyết Chu, muốn ngăn cản cô xuống lầu, nhưng các đồng nghiệp nam nhanh tay lẹ mắt, hai ba cái đã đè anh ta xuống đất.
Hạt vừng nhỏ cạn lời: "Tỷ tỷ, Trâu Tử Minh này có phải là kẻ ngốc không? Cho dù hắn ta ngăn cản tỷ đi xuống, nhưng tình huống trước mắt đã như vậy rồi thì ngăn cản thế nào được, mọi người đều đã biết chuyện này rồi."
"Dưới tình huống mình bối rối nhất, con người sẽ dễ dàng làm ra một ít chuyện ngu xuẩn." Trong lòng Khuyết Chu cười nhạo một tiếng, nhưng trên mặt vẫn là một bộ bị dọa sợ.
Hạt vừng nhỏ bắt đầu cảm thán kỹ năng diễn xuất của đại lão, không hổ là đại lão, có thể cầm toàn bộ tất cả giải thưởng của thế giới trước về thì không giỏi sao!
Nhân lúc đồng nghiệp nam đang đè Trâu Tử Minh lại, Khuyết Chu kéo đồng nghiệp nữ bên cạnh, dịu dàng nói: "Cô có thể đi cùng tôi không?"
"Có thể! Đương nhiên có thểi"
Có thể Ăn dưa' ở khoảng cách gần, cơ hội trăm năm khó có được này, ai không đi đều là đồ ngốc! "