Chương 74: Thật ra bá tổng là tử trạch (27)
Chương 74: Thật ra bá tổng là tử trạch (27)Chương 74: Thật ra bá tổng là tử trạch (27)
Ở đây không có ai khác, không có đồng nghiệp trong công ty, chỉ có lãnh đạo ở đây.
Ông chủ đương nhiên không có khả năng buôn chuyện cùng nhân viên của mình.
Cho nên Khuyết Chu cũng không quan tâm, trực tiếp ngả bài trước mặt Trâu Tử Minh.
Ông chủ cũng có chút kinh ngạc trước lời nói của Vương Thiếu Khanh, ông ta ngẩn người một chút, sau đó như không xác định hỏi: "Khuyết Chu nói cho cô biết?"
"Ý là, tôi đã sớm biết Trâu Tử Minh lừa tôi, biết cậu ta có một vị hôn thê ở quê, cũng đã biết cậu ta mập mờ với những người phụ nữ khác."
Vẻ mặt Khuyết Chu vô cùng lãnh đạm, như đang nói những lời không quan trọng, giống như chuyện cô nói ra không liên quan đến cô vậy.
Cô liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Trâu Tử Minh, chợt cười khẽ: "Cậu sẽ không cho rằng tôi là kẻ ngốc chứ?! Cậu hỏi thăm bạn đại học trước kia của tôi xem tôi có yêu đương gì không, khiến cho bạn học của tôi đều cho rằng cậu thích tôi, thật ra trong lòng cậu tính toán, nhìn thấy tôi chưa từng yêu đương, cảm thấy tôi rất dễ lừa phải không?"
Trâu Tử Minh nói không ra lời, mặt tái nhợt cãi lại: 'Em không có..."
Khuyết Chu vén tóc bên tai ra sau lưng: "Cậu có làm hay không trong lòng cậu rõ ràng, nếu cậu thật sự thích tôi, sao lúc mới vào công ty không hỏi han ân cần với tôi?"
Cô nhíu mày, dường như đang buồn rầu nhớ lại, sau một lúc lâu lại giãn mày ra: "Trâu Tử Minh, sao cậu không thích tôi khi tôi chưa lên chức phó bộ trưởng, mà đúng lúc vừa mới lên chức thì lại nói thích tôi?"
Trong nháy mắt đó, Trâu Tử Minh cảm thấy mình giống như một tên hề.
Anh ta cho rằng mình che giấu mọi thứ rất tốt, kết quả thì anh ta làm gì Khuyết Chu đều biết. Nếu cái gì cũng biết nhưng lại không vạch trần, không phải là đang đùa giỡn anh ta saol
Gân xanh trên cánh tay Trâu Tử Minh dường như căng lên vì tức giận.
Ông chủ thấy tình hình không đúng, sợ Trâu Tử Minh thẹn quá hóa giận làm ra chuyện gì không tốt, vội cau mày nói: "Chuyện này dù sao cũng là chuyện giữa hai người, nhưng Tiểu Trâu à, nếu cậu đã có vợ rồi, sao cậu còn cùng Khuyết Chu..."
"Ai nói cô ta là vợ tôi!" Trâu Tử Minh vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng nhiên ngẩng đầu tức giận mở miệng.
Thậm chí trong không khí còn có thể nhìn thấy nước bọt văng tung tóe lúc anh ta kích động nói ra.
Ở trong không gian, hạt vừng nhỏ cũng hoảng sợ, thân rắn run lên: "Cái gì vậy! Ta cho rằng zombie vây thành nữa chứ! Hù chết ta rồi!"
Vương Thiếu Khanh cũng giật nảy mình, theo bản năng lùi vê phía sau.
Vào lúc này.
Khuyết Chu đứng lên.
Hôm nay cô mặc một cái áo dài, giống như áo Hán phục kiểu mới của Trung Quốc, màu mực nước phối hợp với chiếc váy dài màu xám xanh.
Trong nháy mắt khi cô đứng lên, ông chủ không biết vì sao lại có loại cảm giác an toàn.
"Cậu xác định Vương Thiếu Khanh không phải vợ cậu?"
"Cô gái này là người ở quê chúng tôi, từ lúc sơ trung đã nói thích tôi, sau đó dây dưa với tôi, trung học không đi học, cũng không biết ở nơi nào làm lớn bụng, bây giờ nói là con của tôi, chẳng lẽ còn muốn cho tôi đội cái nồi này sao?!"
Anh ta nói dối thật không cần phải viết ra nháp trước.
Nói thêm một chữ, trong lòng Vương Thiếu Khanh càng tuyệt vọng hơn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Cho đến khi một bàn tay đặt lên vai cô ta.
Mang theo một chút ấm áp, cô ta đỏ mắt ngẩng đầu là Khuyết Chu đang đứng bên cạnh cô ta.
Cô gái mà lúc đầu thiếu chút nữa bị mình xem là kẻ địch, bây giờ lại thành hy vọng duy nhất có thể nhìn thấy lúc mình đang tuyệt vọng nhất.
Khuyết Chu gật gật đầu.
Cô đưa di động Trâu Tử Minh vừa lấy được cho Vương Thiếu Khanh.
Vương Thiếu Khanh vẫn còn có chút sững sờ, chỉ biết cứng người đứng đó.
"Gọi điện thoại cho người thứ bảy trong danh bạ." Khuyết Chu nói.
Cô ta gật đâu mở danh bạ, sau đó gọi điện thoại cho người thứ bảy, vừa nhìn ghi chú đã biết là một người phụ nữ, Vương Thiếu Khanh có chút căng thẳng, cô ta có loại cảm giác đang bắt gian.
Có lẽ Khuyết Chu cho cô ta sức mạnh, hoặc là đứa bé trong bụng đã tiếp thêm sức mạnh cho cô ta.
Lúc đau đớn đến chết lặng, cô ta lại sinh ra một loại giác sảng khoái quỷ dị, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ quỷ quái của Trâu Tử Minh.
Trước kia sao cô ta lại có thể cảm thấy Trâu Tử Minh đẹp trai nhỉ?
Người vẫn phải ra ngoài nhiều một chút mới sáng mắt lên được, lần này đến thành phố A, thành phố lớn đúng thật là không giống nhau, cô ta tùy tiện đi trên đường cái, khắp nơi đều là mỹ nữ soái ca xinh đẹp.
Trâu Tử Minh thì tính là cái rắm gì!
Đôi khi, nhìn ra hình như chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Trong nháy mắt đó, Vương Thiếu Khanh nghĩ tới bốn chữ - Vứt cha giữ con.
Điện thoại kết nối thành công, bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ đã có tuổi.
Người phụ nữ kia nói chuyện vô cùng ngả ngớn, mở miệng chính là: "Tử Minh- Anh còn biết gọi điện thoại cho em sao? Em nghĩ buổi tối anh cũng không ngủ được, khi nào thì anh tới tìm em vậy?”
Khuyết Chu đánh xuống mấy hàng chữ ở trên điện thoại di động của mình.
[Muốn mắng người thì cứ mắng đi, người phụ nữ này biết sự tồn tại của cô, có mấy lần cô ta nói với Trâu Tử Minh muốn cô phá thai, cô ta là người duy nhất biết chuyện cô có thai. ]
Vương Thiếu Khanh trong nháy mắt nổi khùng lên.
Sự tủi thân và tức giận tích góp từng tí một trong nhiều năm nháy mắt bùng nổ.
"Gọi điện thoại mẹ mày, tìm bà làm cái cứt gì, tìm vết chân chim nơi khóe mắt và thịt mỡ trên người của bà sao? Bà nên soi gương coi lại mình đi, chẳng qua thứ đồ chó má như Trâu Tử Minh đúng là rất xứng với loại người táng tận lương tâm không có mắt như bài!"
Trâu Tử Minh muốn lao đến ngăn người phụ nữ đối diện ngay khi cô ta vừa nói.
Nhưng bị Khuyết Chu ngăn cản trong nháy mắt.
Ánh mắt của cô lạnh như băng.
Sát ý trong nháy mắt bắn ra khiến Trâu Tử Minh dừng lại, không dám động đậy.
Ông chủ cũng bị dáng vẻ này của Khuyết Chu hù dọa một phen, dù sao bình thường Khuyết Chu vẫn luôn cười cười nói nói ở trong công ty, mặc dù không nói là vô cùng thân thiện, nhưng tuyệt đối không có khí thế mạnh mẽ như bây giờ.
Mạnh đến mức ông ta cảm thấy mình nên nhường vị trí của ông chủ này cho Khuyết Chu ngồi mới đúng.
Bên kia Vương Thiếu Khanh mắng ít nhất hơn mười phút.
Mấu chốt là thời gian mười mấy phút cô ta mắng người một câu cũng không lặp lại, khiến hạt vừng nhỏ nghe mà trợn mắt há mồm.
Thật ra bên kia đã sớm cúp điện thoại.
Vương Thiếu Khanh chỉ cần một nơi để phát tiết mà thôi. Sau khi cô ta mắng xong rồi nhìn điện thoại di động, bỗng nhiên đứng lên, có chút cố sức mở cửa sổ ra, vừa định ném điện thoại di động xuống thì lại nhớ tới cô ta không thể làm người không có tố chất, ném đồ từ trên cao là không tốt, một lần nữa giao điện thoại di động cho Khuyết Chu.
"Mấy thứ này cô xử lý thì tốt hơn. Tôi ngốc, cũng là người không có văn hóa gì, tôi sợ tôi làm không tốt."
Từ đầu đến cuối, Trâu Tử Minh giống như chim cút.
Chuyện này xảy ra quá nhanh.
Từ lúc Vương Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện, lại đến tình cảnh như bây giờ.
Thậm chí anh ta còn chưa kịp hỏi Khuyết Chu và người đàn ông kia cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
"Rầm!" Cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra một cách mạnh bạo.
Khuôn mặt Lâm Dập xuất hiện trước mắt.
Đồng nghiệp ngoài cửa ai nấy đều rướn cổ nhìn vào, hai mắt tỏa sáng.
Sau khi anh nhìn thấy Khuyết Chu, ánh mắt đang kích động trong nháy mắt thả lỏng xuống.
Ba bước thành hai, ôm Khuyết Chu vào trong ngực.