Chương 77: Thật ra bá tổng là tử trạch (30)
Chương 77: Thật ra bá tổng là tử trạch (30)Chương 77: Thật ra bá tổng là tử trạch (30)
Quá trình sa thải của công ty không nhanh như vậy, mặc dù bây giờ Trâu Tử Minh còn có thể trở lại làm việc, nhưng anh ta cũng không còn mặt mũi không biết xấu hổ mà đi làm tiếp.
Anh ta chán nản đi ra khỏi cổng đồn công an, ánh mặt trời trên đỉnh đầu có vẻ chói mắt.
Trâu Tử Minh phát hiện, so với việc mình bị vạch trân, anh ta lại càng khổ sở vì người đàn ông xuất hiện bên cạnh Khuyết Chu hơn.
Anh ta cảm thấy mình nhất định là choáng váng rồi.
Rõ ràng lúc đầu chỉ coi Khuyết Chu là cầu nối của mình.
Những tiếng ve kêu bên tai xuất hiện, không khí lạnh từ khe cửa đồn công an chui vào lưng anh ta.
Anh ta đang ở giữa tỉnh táo và mông lung.
Trong đầu đều là hình ảnh Khuyết Chu mặc váy xinh đẹp, ngồi ở phòng ăn đối diện, cười cười nói chuyện cùng anh ta.
Từng cái nhăn mày hay từng một nụ cười, giống như còn rõ mồn một ngay trước mắt.
Thậm chí Trâu Tử Minh biết rõ, mình bị Khuyết Chu cố ý liên hợp với Vương Thiếu Khanh chỉnh mình thành dáng vẻ như này, trong lòng anh ta ngoại trừ có chút hận thì không còn cảm giác gì khác.
Nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn Khuyết Chu ở bên cạnh người đàn ông khác.
Chỉ cần vừa nghĩ đến Khuyết Chu và Lâm Dập kia ở chung một chỗ, tay trong tay hôn môi hoặc là làm chuyện quá phận khác.
Hận ý trong lòng anh ta giống như núi lửa phun trào, trong nháy mắt bộc phát ra.
Nội tâm Trâu Tử Minh bắt đầu vặn vẹo. Mặt trời chói chang làm cho không gian có chút biến dạng.
Anh ta muốn gặp Khuyết Chu, chỉ cần Khuyết Chu còn nguyện ý ở bên cạnh mình.
Anh ta có thể cân nhắc, bỏ qua chuyện cũ...
Lúc này, ánh mắt Trâu Tử Minh giống như một kẻ điên bò ra từ trong bóng tối.
Cực kỳ âm u.
Sau khi trở lại công ty, không ít đồng nghiệp ghen tị nhìn Khuyết Chu nhưng cũng nhiều hơn vài phần đồng tình.
Dù sao cũng không ai biết, Trâu Tử Minh là một tên biến thái.
Có lẽ Khuyết Chu đã sớm biết, nhưng may mắn trước kia cô chưa từng nói ra ở trong văn phòng, nếu không các đồng nghiệp phỏng chừng còn cho rằng Khuyết Chu chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Trâu Tử Minh đẹp trai lại thích cô như vậy, cô còn cảm thấy người ta là biến thái.
Tóc Khuyết Chu hơi rối một chút.
Nhìn mà thấy thương.
Trên khuôn mặt tinh xảo có thêm vài phần u sầu, sau đó, cô cười cười với mọi người ở văn phòng: "Hai ngày nữa tôi mời mọi người ăn một bữa cơm, chuyện này cũng nhờ mọi người hỗ trợ tôi."
Giọng nói Khuyết Chu còn có chút khàn khàn.
Nữ đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên cảm thấy những lời mình nói trước kia vô cùng quá đáng.
Cô ta nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của Khuyết Chu: "Cô khách sáo như vậy làm gì, chúng ta là đồng nghiệp mà, Trâu Tử Minh khinh người quá đáng, chúng tôi giúp cô là việc nên làm."
Khuyết Chu cười khẽ một tiếng, nhưng ý cười không đạt đáy mắt.
"Cho nên tôi vẫn muốn cảm ơn mọi người thật tốt, xem mọi người có thời gian hay không, nếu như ngày mai hoặc ngày mốt không được, lúc nào đó tất cả mọi người đều rảnh thì tôi mời mọi người ăn cơm."
Vừa xảy ra chuyện lớn như vậy còn nói muốn mời khách ăn làm gì, không ít người cho dù thật sự muốn ăn cũng sẽ không nói ra khỏi miệng.
Vì thế Khuyết Chu bổ sung một câu: "Lúc tôi thăng chức còn chưa mời mọi người ăn, coi như đi chúc mừng tôi thăng chức đi."
Lập tức đã có người đáp lại.
Hạt vừng nhỏ tỏ vẻ cực kỳ khinh thường đối với chuyện này: "Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại muốn mời những người này ăn cơm?"
"Đương nhiên là có nguyên nhân." Khuyết Chu uống một ngụm cà phê lạnh trên bàn: "Chờ ta làm xong chuyện này, ta mới có lý do quang minh chính đại rời khỏi nơi này."
Thật ra nguyên chủ là một cô gái coi trọng danh dự.
Nếu không, ở trong kịch bản gốc, cô ấy sẽ không vì Vương Thiếu Khanh tìm tới cửa mà xấu hổ đến mức cảm thấy mình khó có thể sống tiếp.
Tương tự, cha mẹ nguyên chủ cũng là loại người này.
Cho nên Khuyết Chu cần hoàn toàn tách mình ra khỏi chuyện này, bây giờ cái gì Trâu Tử Minh cũng không có, anh ta hối hận thì xác thật cũng có hối hận, nhưng thật ra cũng không nhận được trừng phạt gì.
Nhưng kết cục của nguyên chủ lại là cái chết.
Khuyết Chu nói: "Thật ra con người của ta rất keo kiệt, ta muốn báo thù, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình."
Ngay từ đầu hạt vừng nhỏ còn không hiểu những lời này của Khuyết Chu là có ý gì.
Cho đến cuối tuần, thời gian và địa điểm ăn cơm đã hẹn trước.
Lúc mọi người tụ tập ở chỗ ăn cơm, hạt vừng nhỏ mới có chút suy đoán ra Khuyết Chu muốn làm cái gì.
Nó nhìn Trâu Tử Minh đang lặng lẽ theo dõi Khuyết Chu, vô cùng chán ghét: "Tỷ tỷ, Trâu Tử Minh lại theo dõi tỷ.
Về phần tại sao phải nói từ lại này.
Đương nhiên là bởi vì hai ngày trước khi Khuyết Chu đi làm, Trâu Tử Minh cũng đi theo Khuyết Chu.
Không chỉ vậy.
Lúc đi làm, thậm chí Trâu Tử Minh còn quanh quẩn gần tòa nhà văn phòng.
Hạt vừng nhỏ đoán, nguyên nhân Trâu Tử Minh không dám tới trực tiếp tìm Khuyết Chu là bởi vì bây giờ anh ta sợ mất hết mặt mũi.
Ý cười trong mắt Khuyết Chu càng sâu, ừ một tiếng trong lòng, sau đó đi theo đồng nghiệp vừa nói vừa cười vào trong phòng ăn.
Người trong bộ phận của nguyên chủ kỳ thật cũng không tính là nhiều lắm.
Tổng cộng chỉ có mười mấy người.
Vừa vặn bao một ghế lô lớn là đủ rồi.
Mà lầu hai nhà hàng vừa lúc có thể nhìn thấy ngõ nhỏ âm u dưới lầu, cùng với sự phồn hoa ngựa xe như nước bên ngoài ngõ nhỏ.
Khuyết Chu chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Cô lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Lâm Dập.
Báo cho anh biết chuyện tối nay mình làm gì, nhưng có lẽ Lâm Dập đang họp, cho nên cũng không trả lời lại tin nhắn của Khuyết Chu.
Cô bỏ điện thoại vào trong túi, cười nói chuyện với các đồng nghiệp.
Rèm cửa sổ không bị ai kéo lại.
Trong ngõ nhỏ tối tăm, một đôi mắt đang ngửa đầu nhìn ánh đèn sáng trưng trong phòng. Dưới ánh đèn sáng trưng, người phụ nữ giơ tay vén mái tóc dài của mình ra sau tai.
Cái cổ thon dài xinh đẹp dưới ánh đèn càng thêm đẹp mắt. Trâu Tử Minh đứng trong bóng tối, hai mắt nhìn chằm chằm Khuyết Chu.
Dường như cô đang cười, vì vậy ánh mắt Trâu Tử Minh dần trở nên si mê hơn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Khuyết Chu trở nên càng ngày càng đẹp, lúc trước cô giống như một viên ngọc thô chưa được khai phá.
Bây giờ, viên ngọc này đang tỏa sáng lấp lánh.
Mà Trâu Tử Minh anh ta, vốn nên có được viên ngọc này.
Anh ta đứng trong bóng tối, đang tự hỏi làm sao để Khuyết Chu đi ra một mình.
Ngay khi Trâu Tử Minh vắt hết óc suy nghĩ biện pháp, bỗng nhiên Khuyết Chu đứng lên, tựa như đang nói gì đó với người bên cạnh.
Sau đó đi về phía cửa.
Hơi thở của Trâu Tử Minh khựng lại, nhìn thấy bóng dáng Khuyết Chu ở cửa sổ nhỏ giữa lầu một và lầu hai.
Cô mặc một cái áo khoác rất mỏng, xem ra là muốn ra ngoài.
Trâu Tử Minh mừng như điên, nếu cô vừa vặn đi về phía mình, bây giờ lại không có ai, vừa lúc có thể kéo cô vào trong hẻm nhỏ này.
Nếu như cô đi vê một hướng khác, vậy anh ta chỉ có thể tiếp tục đi theo, đợi đến cơ hội thích hợp sẽ trực tiếp ngả bài với cô.
Trâu Tử Minh cảm thấy có thể ông trời đang giúp mình.
Bởi vì Khuyết Chu nhìn trái nhìn phải sau đó vậy mà thật sự đi về phía ngõ nhỏ.
Điều quan trọng là cô bắt đầu đến gần phía anh ta.
Mười mét, năm mét...
Một đôi tay từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện, một tay che miệng một tay ôm thắt lưng của Khuyết Chul
Trong nháy mắt đưa cô vào trong ngõ nhỏ tối tăm u ám.