Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 152


Khả Lạc ngồi yên trên ghế đợi anh hâm nóng mì lại, chỉ chốc lát sau mùi thơm của mì đã quanh quẩn khắp phòng.
Hai người ngồi đối diện nhau, trước mắt là bát mì nóng hổi thơm đậm mùi nước dùng, Khả Lạc giương mắt nhìn nửa quả trứng luộc trong bát mì của anh, nhìn lại bát mì của mình không có trứng, cô chép miệng, lên tiếng:
- Anh muốn ăn trứng không?
Chương Sơ Mặc liếc nhìn cô, nhẹ bật cười liền gắp nửa quả trứng ấy vào bát của cô, giọng mang theo chút sủng nịch mà anh không ngờ tới, vui đùa nói:
- Của em hết.

Cho dù em muốn quả tim của anh thì anh cũng tình nguyện dâng cho em.
Cô vui vẻ nhìn quả trứng đã vụt vào bát của mình, đôi mắt phản chiếu gương mặt anh, trêu ghẹo anh:
- Nhưng em chỉ cần nửa quả trứng này thôi.
Chương Sơ Mặc bất lực bật cười, tim anh cũng móc ra rồi, vậy mà nữ nhân trước mắt dám không cần mà lại cần nửa quả trứng luộc.
Vô tâm không kia chứ...

Nhưng mà.
Ai bảo anh thích cô kia chứ.
Khung cảnh bên này ấm áp bao nhiêu thì ở chỗ tư lệnh Trang lại khác biệt hoàn toàn, cuộc đối thoại đầy giương cung bạt kiếm của hai cha con vang vọng khắp dinh thự.
Trang Vân Du chống eo, dáng vẻ đầy ngạo kiều, giọng nói mang theo chút tức giận:
- Ba ba!
Tư lệnh Trang hiền từ nhìn con gái, sẽ chẳng có sao nếu giọng ông ta không mang theo chút mỉa mai:
- Con gái ngoan, ba ba nghe con nói thích tên nhóc Chương liền giúp con theo đuổi hắn nè, tiếc là tên nhóc đó có bạn gái.
Dừng lại một chút, đôi mắt ông ta trầm xuống, đầy nham hiểm cùng mưu mô:
- Nhưng không sao, hắn và cô bạn gái đó sẽ chia tay sớm thôi, bởi lẽ ai lại dám quen một kẻ sẽ làm tổn thương mình kia chứ.
Trang Vân Du càng nghe càng khó chịu, cô siết chặt bàn tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay:
- Ba ba sao lại chia rẽ họ như thế?
Ông ta liếc nhìn cô nhóc trước mắt mình, là đứa nhóc một tay ông cưng chiều dạy dỗ mà lại chẳng giống tính cách ông tí nào:
- Bởi vì con thích tên nhóc Chương.

Du Du à, thứ mình muốn thì phải giật lấy cho bằng được, dù có tổn thương đến bất cứ ai cũng không sao, bản thân mình vui mới là thứ quan trọng nhất.
Trang Vân Du nhíu mày, cô thầm cảm thấy thật may khi bản thân tỉnh táo trước những lời dạy của ba cô ấy, cô không ích kỉ như tư lệnh Trang, càng không mưu mô như ông ấy.

Giọng cô tức giận vang lên:
- Ba ba, con không thích anh Chương nữa, nên ba đừng gây sự đến bọn họ nữa.

Tư lệnh Trang nhún vai, không trả lời cô.

Chợt tên trợ tá của ông ta bước vào liền lên tiếng:
- Quý ông Đàn đang chuẩn bị đến đây, có người mua mạng của ông ta, chúng ta nên ra lệnh cho Chương Sơ Mặc làm...
Lời của anh ta tắt vội khi thấy trong phòng còn có người khác, tư lệnh Trang trừng mắt đe dọa anh ta im mồm ngay.
Trong giới quý tộc không ai không biết Đàn Tư, người đàn ông thâu tóm dãy buôn bán vũ khí, là kẻ nguy hiểm hơn cả tư lệnh Trang.
Trái tim Trang Vân Du thấp thỏm, cô lo lắng nhìn ông ta:
- Đàn Tư là kẻ nguy hiểm, sao lại giao nhiệm vụ này cho anh Chương, lỡ như anh ấy mất mạng thì sao?
Tư lệnh Trang bật cười lớn, tiếng cười mang theo sự khinh miệt trước sinh mệnh của người khác:
- Thì sao kia chứ, thằng nhóc đó muốn rời khỏi sự điều khiển của ta, trước khi hắn ta rời đi thì ta phải tuốt đi tất cả giá trị của hắn chứ.
Trang Vân Du biết cho dù cô van xin cũng không khiến ba mình từ bỏ ý định, cô thở dài rời đi.
Lúc này, kẻ được nhắc đến nhiều trong cuộc đối thoại giữa hai cha con nhà họ Trang lại đang ung dung ôm nữ nhân mềm mại.
Khả Lạc ăn xong liền muốn nghỉ trưa, anh liền ôm cô lên giường, để cô ngủ trong lòng mình.
Anh đưa mắt nhìn đôi tay trắng nõn thon dài của cô, bất giác bản thân đã nắm lấy đôi tay ấy, vô thức nhéo nhéo thịt mềm trong lòng bàn tay của cô.


Cảm thấy tay cô hơi lạnh, anh nắm bàn tay ấy chặt hơn, dùng hơi nóng của bản thân sưởi ấm cho tay cô.
Khả Lạc ngủ không sâu, lúc anh chạm vào tay cô thì cô đã tỉnh, chỉ là lười mở mắt.
Thấy ngủ lại không được, cô liền nhàm chán gọi tên Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu Nhi, bây giờ ta chỉ cần ngồi đợi nhiệm vụ phụ hoàn thành là có thể rời khỏi phải không?
Tiểu Cửu gật gật đầu, thấy vậy Khả Lạc ung dung hưởng thụ cuộc sống.
Ngẫm lại chút chuyện của quá khứ, cô cảm thấy thật mừng khi nguyện vọng nguyên chủ là chăm sóc Chương Sơ Mặc chứ không phải là chiếm lấy tình cảm của cậu ta.

Khả Lạc đoán được cậu ta có thể thích nhưng khó có thể yêu, dù sao giữa bọn họ cũng bị ngăn cách bởi năm nam chủ mười hai tuổi, cô thầm nghĩ nào gặp lại ba nguyên chủ nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Tiểu Cửu trong không gian đang hứng phừng phừng đi kiểm tra tiến độ hoàn thành của nhiệm vụ phụ, chợt con mắt to của nó như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, liếc thấy Khả Lạc đang im ắng, không biết nên thông báo cho cô hay không....

Bình Luận (0)
Comment