Xuyên Nhanh Hệ Thống Lưu Manh

Chương 176


Trời đã sáng ửng bắt đầu có vài người qua lại, họ nhìn cô gái ngồi một góc kia với ánh mắt đủ loại tạp trần nhưng tuyệt nhiên chẳng ai đi lại hỏi vài câu..
Bảo vệ công viên thấy cứ ngỡ ăn mày thường gặp cũng xua xua cô đi
Tuyết Ly ôm vội lấy đống đồ của mình rồi lang thang vô định cứ đi về trước..
đôi mắt nhòe đi chẳng rõ gì nữa mà cứ thế tiếp bước không có chỗ về
bỗng hình ảnh nhà hàng lớn hôm qua xẹt qua trong trí nhớ..

nhớ đến công việc mới xin hôm qua của mình liền nuôi lại chút hi vọng mà sửa soạn lại đi tìm phòng thuê
cô nhớ gần tiệm sách cũ hôm qua có một dãi phòng trọ liền nhanh chóng chạy vội đến đó đặt trước 1 triệu tiền cọc vừa kiếm được hôm qua mới có chỗ nương náo
hên mà còn chỗ dừng chân..
Cô chuẩn bị sớm đi thẳng lại nhà hàng rửa bát, cô định sẽ nghỉ việc ở quán bar kia..

dù ngày đầu quả thực tốt nhưng ai biết ngày sau thế nào..
vẫn là thôi đi ..

cô không thích ánh mắt rẻ tiền bọn họ phóng vào cô
nó làm con người ta bao nhiêu thanh cao cũng ê trề nhục nhã..

cô không muốn..


Tuyết Ly sợ dư luận cũng đành thôi, đôi tay rửa chén vẫn hoạt động liên tục..

thấy cô nhanh được việc quản lí cũng khích lệ vài câu rồi an ổn giao phó chỗ này..
Cô rửa liên tục đến gần chiều thì tan làm..

hôm nay thế mà được thưởng 200 nghìn, xem ra số cô cũng còn tốt..
Tuyết Ly vui vẻ ra chợ mua vài con cá lòng tong về kho ăn với 1 kí gạo còn ở nhà..

đạm bạc thế mà cô có chút vui vẻ, cứ như thế này thì 1 ngày 3 bữa là chuyện dĩ nhiên
cô sẽ không phải đói đến cào ruột nữa..

Quân Niệm nằm ở chỗ gần nhìn cô ăn ngon lành mà có chút hờn dỗi chính mình..
cô còn không có điểm tâm ăn..

biết vậy hắn đã đem theo không gian của bọn họ lúc đó cô muốn gì chả được..
Nhưng mà..

hình như cái hắn sợ hơn nữa đó chính là cô sẽ chết trước mặt hắn
có cái gì đó len lỏi vào từng chút phá hủy mọi ý nghĩ ban đầu..

hắn hy vọng cô cả đời vô tư vô lo như trước kia chứ không mong cô mang gánh nặng trong tâm mà sống tiếp

Nên làm sao đây ?!

Nhìn cô an nhiên dụi đầu vào chăn mềm ngủ ngon lành, tâm trạng nặng nề mấy ngày qua của hắn mới thả lỏng tựa người canh trừng đầu giường cô cũng từ từ nhắm lại
Một đêm an ổn !

Tuyết Ly lại thức sớm đi làm nhưng lần này vừa tới cửa nhà hàng thì gặp ngay tụi thiếu gia trường mình đứng chờ sẵn
bọn họ nhìn cô lóe lên trò hề cất giọng mỉa mai
\- À học bá chúng ta đi đâu vậy ta ??
Nữ sinh trang điểm lòe loẹt bên cạnh liền vui cười phụ họa
\- Còn làm gì..

bị đuổi học nên liền lang thang đi làm đó nha..
\- Chậc chậc..


tội nghiệp ghê á !!

Mặc cho chó sủa cô cũng chẳng màn bước tiếp thế mà bị tên khốn trêu đùa tình cảm mình chặn lại, hắn ta nhìn mặt cô nhíu mày ghét bỏ mà cất lời khinh bỉ
\- Mới mấy tuần mà nhìn học bá thanh cao gầy guộc hẳn ra..

quả là vịt con xấu xí thì mãi chẳng thành thiên nga !
Tuyết Ly đưa mắt trừng to nhìn hắn tức giận lạnh giọng từng hồi
\- Tôi đắc tội mấy người chỗ nào ?! Mấy người chơi chưa đủ ư ? Tôi rốt cuộc làm cái gì sai hả ?!!!
Bọn chúng cười nghe cô nói càng thêm khích mà thản nhiên đáp
\- Con mồ côi như mày mà bày đặt lên tiếng à ?! Tụi tao cứ thích thế đấy !!
Cô ả lên tiếng đầu tiên tiến lên đẩy cô cách tên thiếu gia kia vài bước rồi tặng cô thêm vài kinh hỉ
\- Mày không biết à ?! Đây là nhà hàng của cha bọn tao đấy..

mày khôn hồn cầu xin tao còn cho mày nấn ná lại ! Không thì biến nha con..
Tuyết Ly cúi đầu nghẹn ngào cứng họng, tóc đen dài che biểu tình khổ sở mà quay đầu đi vội
cô biết..

cô mất công việc này rồi !

Tiếng cười hả hê cứ vang vọng từng hồi chẳng ngừng đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất mới dần tan ra..
nhưng đâu đó trong tâm trí cứ lảng vảng vài câu nói như thế kia..

nếu có cha mẹ
có phải..


sẽ không phải chịu những điều này phải không?!

Câu hỏi chẳng có câu trả lời..


Quân Niệm bên này niệm chú dọa mà bọn nhóc láo xược dám ăn hiếp Tuyết Ly của mình liền bị chủ thần cảnh cáo mà ngăn chặn nên tức tối không thôi
đồ lão già độc ác !!!
đợi tôi có lại quyền năng tôi sẽ lần mò hết mọi kiếp của bọn khốn này mà giết từng tên một !!!
Tiếng lòng nghiến răng chặt lấy mới cất lên được quay đầu hướng về Tuyết Ly đi tiếp

Xin lỗi..

chẳng giúp gì được cho em !

Cô nhìn vài trăm lẻ còn xót lại mà gục đầu vào góc tường lạnh lẽo trong phòng thở từng hồi quặn đau..

hình như lại đau bụng rồi !.

Bình Luận (0)
Comment