[ Xuyên Nhanh ] Hệ Thống Tâm Nguyện

Chương 16

Vừa thoát được một cái Dương Tiểu Ngọc thì vừa đến cổng trường cô đã gặp ngay đôi oan gia Lâm Tuyết - Mặc Nhiên. Cũng không biết bọn họ có lén gắn máy định vị lên người cô không mà đi đâu cũng gặp, đi đâu cũng thấy.

" Giai Hy, cậu đến rồi à, chuyện hôm qua xin lỗi cậu nha. " Lâm Tuyết chủ động lên tiếng trước, tay còn không quên khoát qua cánh tay Mặc Nhiên, động tác cực kì thân mật như thể sợ người ta không biết hắn cùng cô ta là hôn thê của nhau.

" Ừm. " Giai Hy khẽ liếc nhàn nhạt trả lời, trực tiếp coi hai người kia thành vô hình. Nhưng Lâm Tuyết dường như không có ý định buông tha, bày đặt lôi kéo nói chuyện, trên đường bày ra bộ dáng thân mật nhất mà không để ý đến bộ mặt đen sì của Mặc Nhiên.

" Giai Hy, mấy tháng sau mình với Mặc Nhiên sẽ đính hôn, cậu muốn tham gia không? "

" Không tham gia. " Cô cự tuyệt không chút do dự. Đi làm gì, đến lúc đó chẳng có lễ đính hôn nào đâu.

Nhưng hành động này của cô lại khiến Lâm Tuyết lầm tưởng rằng cô đang ghen tị, trong lòng đắc ý một trận. Được ông trời chiếu cố thì sao chứ, chẳng phải mọi thứ của cô đều bị tôi đoạt lấy rồi sao.

Đang không biết phải làm sao để thoát khỏi Lâm Tuyết thì loa trường như một vị cứu tinh giải cứu Giai Hy.

" Các em học sinh thân mến, từ khi thành lập trường đến nay đã trải qua hơn 100 năm lịch sử, qua bao đời hiệu trưởng...bla...bla... chiều nay tôi sẽ tổ chức tiệc chào đón phó hiệu trưởng và là tân hiệu trưởng tương lai. Thiệp mời đã được để trong ngăn bàn của các em, mong chiều nay các em sẽ có mặt đông đủ để chứng kiến thời khắc huy hoàng đó. "

" Tân hiệu trưởng tương lai, không biết là ai nhỉ? "

" Nghe nói muốn làm hiệu trưởng của trường này phải việc qua một bài kiểm tra thì phải. "

" Một bài kiểm tra mà được là tân hiệu trưởng, tôi cũng muốn. "

" Mày nằm mơ à, nghe nói bài kiểm tra đó siêu siêu siêu khó đó, được hơn 5 nhà toán học nổi tiếng trong và ngoài nước ra đề. "

Học sinh các lớp không ngừng thảo luận, bàn tán về tân hiệu trưởng tương lai này riêng lớp Giai Hy thì khác. Cô đang bị mọi người cười nhạo, còn lí do, vì cô không có thiệp mời tham gia bữa tiệc.

" Loại người như cô ta không bị đuổi khỏi trường là may rồi, còn muốn tham gia tiệc. Nực cười. "

" Dù có thiệp thì cô ta chắc gì đã có lễ phục, ra hàng chợ mua mấy món đồ rẻ tiền à. "

" Không mời cô ta là đúng, chỉ tổ mất mặt trường. "

" Giai Hy, hay cậu dùng thiệp của mình đi. "

" Không cần, tôi tự có cách đến đó. "

" Lâm Tuyết cho còn ra vẻ, tự mình tìm cách, cách gì, hay là lại leo lên người mấy ông lão lọm khọm nào đó. "

" Giai Hy, hay cậu nhận đi, đừng đi làm mấy việc đó nữa. "

" Nói xong chưa, xong rồi thì cút. " Giai Hy bất ngờ tỏa ra sát khí kinh người khiến đám học sinh được nuôi trong nhà kính hoảng sợ ngậm miệng. Mẹ nó, từ sáng đến giờ cô nhịn hơi lâu rồi đấy. Ngứa đòn phải không.

" Chỉ... chỉ là một đứa nghèo hèn thôi mà, lên giọng gì chứ. "

RẦM, Giai Hy vung tay đấm gãy bàn học, làm mấy người muốn mở miệng im thin thít, không dám động đậy, sợ ác nữ này nổi điên đánh họ. Từ trước tới giờ họ mới chưa gặp nữ sinh nào đáng sợ như Lâm Giai Hy đâu.

" CÚT. " Nghe được câu nói đó của cô, đám học sinh như được tha tội, nhanh chân rời đi, làm gì còn dáng vẻ huênh hoang trước kia nữa. Họ mới không ngu nữa đâu, động đến cô lần nữa để rồi như cái bàn kia à. Mặc dù họ có gia tộc chống lưng nhưng nhỡ cô ta bất chấp tát cả thì làm sao. Họ cũng biết sợ nha
Bình Luận (0)
Comment