[ Xuyên Nhanh ] Hệ Thống Tâm Nguyện

Chương 72

Tầng mười, suốt dọc đường đi, Giai Hy thích thú nhìn những nữ nhân viên xinh đẹp, ăn mặc sexy để lộ ra những đường cong nóng bỏng, cơ thể quyến rũ của mình. Chậc chậc, nói là chỉ có nguyên văn phòng của tổng tài, cơ mà cũng có chục mỹ nữ ở đây ý nhỉ, tên An Trạch Dương này cũng biết hưởng thụ ha.

Thư kí Trương bên cạnh nhận thấy ánh mắt của cô, nhưng lầm tưởng thành cô đang tức giận vì ghen liền nhanh chóng giải thích, vẻ mặt tự hào như vừa lập được công lao lớn.

" Phu nhâ... Giai Hy tiểu thư, cô đừng hiểu nhầm. Mấy người này chỉ là người ái mộ An thiếu thôi, không có bất cứ quan hệ gì hết. "

" Ồ, hóa ra là vậy à. " Ta còn tưởng mình sẽ được chính kiến khoảnh khắc ngựa đực ra đời chứ. Thế mà lại hụt.

" Đúng, đúng, An thiếu cả đời tuyệt đối chỉ yêu một người con gái là Giai Hy tiểu thư đây thôi. " Như sợ cô không tin, hắn còn dùng cơ thể phối hợp minh họa.

" Ta tin... " Cái con khỉ á, tên đó mà yêu ta, thà ta đi yêu mấy bé côn trùng còn hơn. Người gì đâu mà nhìn thôi cũng khiến người ta muốn vật ra đấm cho vài nhát.

" Giai Hy tiểu thư, đến phòng của An thiếu rồi, tầm này chắc cũng sắp bàn xong hợp đồng rồi. Cô đứng đây đợi một chút để tôi vào thông báo nha. "

" Phiền phức vậy, cứ để ta vào luôn, giải quyết mọi việc cho nhanh, chứ đưa mỗi cái bữa tối thôi mà đợi đi đợi lại. " Giai Hy chán ghét nhất là việc chờ đợi, lúc nãy là vì giữ mặt mũi lão đại nên mới không nổi giận giữa chốn đông người. Đằng này còn bắt cô phải tiếp tục đợi, giới hạn cô không dài vậy đâu.

( Tác giả: Đợi có mấy phút sao căng vậy?

Giai Hy: Hừ, mấy phút đó ta có thể làm rất nhiều việc đó. Tỉ như quyết định sáng mai ăn gì? Trưa ăn gì? Tối ăn gì?,...)

" A, Giai Hy tiểu thư... " Thư kí Trương hốt hoảng nhìn cô khí thế bừng bừng, định ngăn lại nhưng đã chậm một bước, cánh cửa đã bị cô mở ra với một tư thế hùng hổ hơn bao giờ hết.

Trong phòng làm việc, tiếng rầm của cánh cửa vang lên phá lệ rõ ràng thu hút sự chú ý của người bên trong, An Trạch Dương vốn đang làm mặt đen, định xử lí tên nào không biết sống chết liền nhanh như cắt sửa lại biểu cảm, mặc dù vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt nhưng không còn đen thui như đít nồi nữa mà ẩn ẩn chút ôn nhu, ấm áp.

" Bữa tối. " Giai Hy đưa túi đồ trên tay mình ra, không kiên nhẫn nói. Mỗi đưa cơm mà cũng tốn thời gian như vậy, lần sau tuyệt ta đây mới không làm đâu.

An Trạch Dương đưa tay đón lấy túi đồ đặt sang một bên sau đó bế nhấc bổng cô lên, tiến về phía ghế ngồi mà đặt vào lòng mình.

" Bỏ xuống. " Giai Hy bị ôm, không chút thoải mái cựa quậy khó chịu, lông mày nhíu thành một đoàn.

" Em ngồi yên đi, kẻ thù của em đang ngồi bên kia đó, không uốn bị phát hiện thì phải ngoan ngoãn nha. " Hắn cúi người thì thầm vào tai cô, giương khé miệng cợt nhả liền bị cô véo một cái đau điếng vào đùi.

" Vậy thì anh cũng đừng có làm gì quá phận, kẻo chút nữa không còn mạng đâu. " Cô cảnh cáo An Trạch Dương, lặng lẽ liếc nhìn Tử Văn và Liên Mỹ đang ngồi một bên. Không mấy công đi tìm cũng đã tự dâng mình tới.

Tử Văn dường như cảm nhận thấy ánh mắt đánh giá liền nhìn cô, Giai Hy cũng chẳng hề sợ hãi nhìn lại, hai bên nhìn nhau sinh ra loại không khí quỷ dị khó đoán.

" Đây chắc là em gái của An thiếu đây đi. " Cười trừ, Tử Văn thu mắt lại.

" Không, em ấy là... " An Trạch Dương định trả lời thì giữa chừng bị cô chặn miệng lại.

" Đúng vậy, em là em gái của Trạch Dương ca ca ~. "

" Nhưng tôi nhớ hình như An thiếu là con một mà, sao lại có một người em gái vậy. "

" Em gái nuôi không được sao. " Xoa mái tóc bồng bềnh của cô, An Trạch Dương nhìn Tử Văn lạnh nhạt trả lời.

" Ra vậy, lúc nãy lỗ mãng khiến An thiếu chê cười rồi, vậy tôi cùng thư kí về trước, khi nào rảnh hai bên liền hẹn đi ăn bàn tiếp một chút về vấn đề hợp. " Nhận ra thái độ của An Trạch Dương có chút không thích hợp, Tử Văn cũng không tiện ở lại, nhanh chóng dẫn theo Liên Mỹ rời đi, trước khi ra khỏi phòng không khỏi quay đầu hoài nghi nhìn Giai Hy một lần.
Bình Luận (0)
Comment