Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 256

Vân Xu suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Biết đâu khi trò chuyện với đối phương, cô có thể nhớ lại được chút gì đó.

Từ Nguyên Khải không dây dưa thêm, làm vậy chỉ khiến ấn tượng của cô về anh xấu đi. Anh đứng ở cửa nhà hàng, nhìn theo bóng dáng Vân Xu lên xe.

Khi cô cúi người, chiếc vòng cổ giấu trong áo khoác khẽ lộ ra, chiếc nhẫn khắc hoa văn màu vàng kim lơ lửng giữa không trung, rõ mồn một trước mắt Từ Nguyên Khải.

Ánh mắt anh khựng lại, họa tiết trên chiếc nhẫn có chút quen thuộc, hình như anh đã từng gặp ở đâu đó.

Buổi tối, lại đến giờ trò chuyện với Leonard. Hôm nay, trong màn hình có thêm một người. Vân Xu vui vẻ chào hỏi người quản gia đứng tuổi: “Johan, đã lâu không gặp, gần đây ông thế nào?”

Vị quản gia tóc hoa râm nghiêm nghị khi nhìn thấy cô, sắc mặt liền dịu đi: “Tôi rất khỏe, nhưng tiểu thư có vẻ gầy đi, ở bên đó có quen không ạ?” Tuy Vân Xu là người Hoa, nhưng cô suy cho cùng đã sống ở châu Âu tám năm sau khi mất trí nhớ. Ông rất lo lắng cô không quen cuộc sống ở Đông Thành.

Vân Xu nghĩ đến con số nhảy vọt trên chiếc cân điện tử cách đây mười phút, sâu sắc nghi ngờ mắt của quản gia. Cô rõ ràng là béo lên so với trước kia: “Tôi ở đây rất tốt, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, tôi còn thường xuyên cùng Sương Sương ra ngoài chơi nữa.”

Ăn ngon lại chơi vui, cân nặng muốn không tăng cũng khó. Hơn nữa, vì có lời dặn của Leonard, người hầu và đầu bếp trong biệt thự đều là những người đã từng chăm sóc cô ở châu Âu.

Ngoại trừ việc thay đổi địa điểm, cộng thêm việc Leonard và những người khác không ở bên cạnh, cuộc sống của cô thực ra không có nhiều thay đổi.

 

Quản gia yên tâm hơn, tiểu thư vui vẻ là tốt rồi. Sau khi hỏi han Vân Xu xong, quản gia rất ý tứ rời khỏi phòng, thời gian còn lại là dành cho gia chủ và tiểu thư.

Mái tóc vàng óng như ánh hoàng hôn, đôi mắt xanh lam tựa biển sâu thăm thẳm. Người đàn ông tựa lưng vào chiếc ghế nhung đỏ, đôi chân dài thon thả vắt chéo, hai bàn tay đan vào nhau. Dáng vẻ ung dung, tao nhã ấy khiến người ta không thể rời mắt. Leonard nhìn cô đầy dịu dàng: “Hôm nay có vui không?”

Vân Xu lập tức gật đầu, khoe: “Vui lắm ạ! Đồ ngọt ở một nhà hàng kiểu Hoa mà Sương Sương tìm được ngon tuyệt vời. Leonard, nhà hàng đó có một món mới ra, em thấy ngon lắm, đợi anh đến Đông Thành, chúng ta cùng đi nhé.” Nói đến đây, cô lại có chút ỉu xìu: “Rốt cuộc khi nào anh mới đến vậy?”

Vân Xu rất muốn Leonard ở bên cạnh cô. Từ sau khi tỉnh lại sáu năm trước, anh luôn ở bên cạnh cô, chưa bao giờ rời xa. Hiện tại tuy ngày nào cũng trò chuyện video, nhưng cô vẫn muốn hai người ở gần nhau hơn.

Cô muốn nắm tay anh, muốn làm nũng với anh, muốn nhìn anh nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều, chứ không phải chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh anh qua màn hình lạnh lẽo.

Vân Xu càng nghĩ càng buồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ thoáng vẻ mất mát. Cô ôm chặt chiếc chăn nhỏ, không muốn nói gì nữa. Vẻ đẹp của mỹ nhân dù có chút u buồn vẫn rung động lòng người. Chỉ cần cô khẽ chau mày, vô số người sẽ vì cô mà đau lòng. Leonard nhìn cô chăm chú, lòng mềm nhũn. Từ đầu đến cuối, người có thể khiến trái tim anh d.a.o động chỉ có một mình cô, chưa từng có ngoại lệ.

“Rất nhanh thôi, em đợi thêm một thời gian nữa thôi, anh sẽ đến.” Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng kiên định. Câu nói ngắn gọn ấy đại diện cho ý chí của gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm vài người quyền cao chức trọng phải ngã ngựa.

Lời hứa hẹn của Leonard cuối cùng cũng khiến Vân Xu cảm thấy dễ chịu hơn. Cô miễn cưỡng vui vẻ trở lại, tiếp tục trò chuyện với anh. Leonard liếc nhìn tập tài liệu đặt bên tay phải, hỏi: “Hôm nay em có gặp ai không?”

Vân Xu kể: “Có gặp một người tự xưng là quen biết em, là bạn của Giang Văn lần trước, tên là Từ… Từ Nguyên Khải.” Cô suýt chút nữa quên mất tên đối phương: “Anh ta chắc là bạn thân của Giang Văn và Mạc Hồng Huyên.”

Leonard hỏi: “Em thấy anh ta thế nào?”

Vân Xu đáp: “Cũng bình thường thôi, không có cảm giác gì đặc biệt. Ấn tượng của em về anh ta còn nhạt nhòa hơn cả Giang Văn. Nhưng anh ta có mời em đi tụ tập, em đã đồng ý.”

Leonard cụp mắt xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, anh hỏi một câu: “Nếu có một tập thể, bọn họ từng bắt nạt một người, hiện tại lại cố tình lừa gạt người đó, em nghĩ bọn họ nên chịu trừng phạt như thế nào?”

Giọng Leonard nghe như có ẩn ý, nhưng cũng có vẻ như chỉ là một câu hỏi vu vơ.

Một câu hỏi khá kỳ lạ, nhưng Vân Xu vẫn nghiêm túc suy nghĩ: “Đã làm sai chuyện thì phải chịu trừng phạt thích đáng. Em nghĩ có thể vạch trần bộ mặt thật của tập thể đó trước mặt người bị bắt nạt và lừa gạt, khiến bọn họ bẽ mặt trước mọi người.”

Vân Xu vỗ tay, hào hứng nói: “Tất nhiên, nếu có thể khiến bọn họ tự cắn xé nhau thì càng tốt.” Giống như trong phim điện ảnh, đám phản diện cuối cùng lục đục nội bộ, chắc chắn sẽ rất thú vị.

“Ý kiến hay đấy.” Leonard khẽ cong môi cười.

Từ Nguyên Khải nhanh chóng đưa ra lời mời. Vân Xu xác nhận ngày hẹn không có lịch trình nào khác nên đồng ý. Cô cũng khá tò mò về những thay đổi ở Đông Thành mà anh nhắc tới. Từ Nguyên Khải nhận được câu trả lời khẳng định, cả người như lâng lâng trong hạnh phúc.

Anh cũng biết hành động của mình có vẻ quá vội vàng, nhưng không thể kiềm chế được cảm xúc. Không hẳn là vì Giang Văn cũng thích Vân Xu, mà là vì anh nhớ lại chiếc nhẫn trên cổ Vân Xu hôm đó.

Về đến nhà, anh không yên tâm, phác họa lại hoa văn trên chiếc nhẫn. Sau khi kiểm chứng, anh phát hiện đó là gia huy của một gia tộc cổ xưa ở châu Âu – gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc, một tập đoàn tài chính hàng đầu châu Âu.

Từ Nguyên Khải, người được đào tạo tinh hoa từ nhỏ, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của nó. Vì vậy, trong lòng anh đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi vô bờ bến.

 

Anh, Mạc Hồng Huyên và Giang Văn đều là những nhân vật nổi bật ở Đông Thành, từ nhỏ đã quen được tung hô, lời nói và hành động đều thể hiện điều đó. Chỉ đến khi tiếp quản cơ nghiệp gia đình, họ mới thu liễm lại.

 

Nhưng gia thế khiến họ có thể tự do tự tại ở Đông Thành lại không thể so sánh với gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc. Từ Nguyên Khải không hề nghi ngờ chiếc nhẫn kia là giả. Anh nghĩ đến chiếc siêu xe sang trọng, kín đáo đưa đón Vân Xu, nữ vệ sĩ bên cạnh cô với khí thế áp đảo, bộ trang phục lộng lẫy, đắt giá cô đang mặc, và cuối cùng là chiếc nhẫn tinh xảo, cổ xưa kia.

Việc ban đầu anh và Giang Văn không thể tra ra thông tin gì về đối phương cũng đã chứng minh điều này. Nghĩ kỹ lại, với nhan sắc của Vân Xu, việc cô có thể một mình sống tự do ở nước ngoài nhất định là có một thế lực hùng mạnh bảo vệ phía sau. Và người đó chắc chắn sẽ không để Vân Xu đeo nhẫn của gia tộc khác.

Vân Xu nhất định có quan hệ với gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc. Việc cô nói mình sống rất tốt, cũng không phải là nói dối. Rất có thể cô đang sống bên cạnh một người nào đó trong gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc, người đó đã chăm sóc cô rất chu đáo.

Vân Xu không có ký ức, lại sống ở châu Âu nhiều năm như vậy, sau này rất có khả năng sẽ trở về châu Âu. Điều này khiến Từ Nguyên Khải cảm thấy vô cùng gấp gáp, sợ Vân Xu sẽ bị “cướp” mất, vĩnh viễn không trở lại Đông Thành.

Anh tự nhận điều kiện của mình không tệ, nhưng so với gia tộc danh trấn châu Âu, thì quá nhỏ bé.

Anh hy vọng có thể xây dựng mối liên hệ tình cảm sâu sắc hơn với Vân Xu, khiến cô có thêm chút lưu luyến với Đông Thành. Từ Nguyên Khải và Giang Văn là anh em, nhưng dù tình nghĩa anh em có tốt đến đâu, cũng không có nghĩa là anh sẵn lòng nhường người mình yêu cho người khác.

Năm xưa anh bằng lòng buông tay Ấn Tiểu Hạ, xét cho cùng là vì tình cảm của anh dành cho Ấn Tiểu Hạ chỉ dừng lại ở mức thiện cảm. Nhưng với Vân Xu, anh không muốn buông tay, dù điều đó có thể khiến anh đối đầu với người bạn chí cốt nhiều năm. Ánh mắt Từ Nguyên Khải trầm xuống.

Đúng hẹn, Từ Nguyên Khải đặc biệt chăm chút vẻ ngoài của mình. Anh chọn một địa điểm thanh nhã, yên tĩnh, đến trước để chuẩn bị. Trong quá trình chờ đợi, từng giây từng phút đều là sự mong chờ.

Ánh mắt anh thường xuyên hướng về phía cửa ra vào, như thể giây tiếp theo người trong lòng anh mong nhớ sẽ xuất hiện ở đó. Bàn tay đặt trên bàn nắm chặt rồi lại thả lỏng.

Cuối cùng, khi chỉ còn mười phút nữa là đến giờ hẹn, Vân Xu đến. Cô vẫn xinh đẹp như lần trước, đẹp đến mức Từ Nguyên Khải vừa nhìn thấy đã cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. 

Bình Luận (0)
Comment