Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 259

Rất lâu sau.

Giang Văn đột nhiên hung hăng đ.ấ.m mạnh một cú vào mặt Từ Nguyên Khải. Cú đ.ấ.m không hề nương tay, khiến khóe miệng đối phương rướm máu, gò má nhanh chóng sưng tím. Anh gầm nhẹ, “Nếu không phải tại cậu, chuyện hôm nay căn bản đã không xảy ra!”

Từ Nguyên Khải đưa tay lau vết m.á.u nơi khóe miệng, ngón tay cái dính một vệt đỏ tươi có vẻ hơi chói mắt. Anh cười lạnh nói: “Giang Văn, đừng tự lừa dối bản thân. Vân Xu bây giờ đã có thể nhớ lại chuyện cũ, cho dù hôm nay tôi không hẹn cô ấy ra ngoài, sau này cô ấy cũng sẽ nhớ lại thôi.”

Giang Văn nghiến răng nói: “Ít nhất cô ấy sẽ không quyết tuyệt với tôi ngay bây giờ.”

Anh vừa nói, vừa vung nắm đ.ấ.m lên lần nữa.

Từ Nguyên Khải lần đầu tiên nhẫn nhịn để Giang Văn động thủ, vì lời nói của anh và Vân Xu đã dẫn đến cục diện vừa rồi. Anh có lỗi. Nhưng đến lần thứ hai, anh sẽ không tùy ý để Giang Văn ra tay với mình. Tuy rằng anh đã vạch trần gốc rễ của Giang Văn, nhưng Giang Văn cũng đã lật tẩy con bài tẩy của anh.

Anh cũng có oán khí.

Giang Văn căn bản không biết rằng kẻ địch uy h.i.ế.p nhất không ở Đông Thành mà ở nước ngoài, nếu không anh đã không hành động vội vàng như vậy, để rồi một bước đi sai, vạn sự đều sai.

Ôm tâm trạng muốn trút giận, hai người trực tiếp lao vào nhau ẩu đả, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiêu sái lịch lãm trước kia.

Nhân viên quản lý nghe thấy tiếng động lớn vội vàng chạy tới xem xét, những chiếc bàn ghế ngổn ngang cùng với hai người đang đánh nhau khiến anh ta ngây người tại chỗ. Hôm nay nơi này đã được bao trọn, sao lại biến thành bộ dạng này?

Anh ta không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức gọi thêm người đến can ngăn.

Hai vị thiếu gia này gây chuyện ở chỗ anh ta, người xui xẻo vẫn là anh ta.

 

 

Cuối cùng, Giang Văn và Từ Nguyên Khải chật vật ngồi bệt xuống đất. Bó hoa bách hợp tinh xảo xinh đẹp ban đầu giờ đây tả tơi như đống rác, rơi vãi trên mặt đất cách đó không xa. Cánh hoa trắng muốt lấm lem bụi bẩn, xác xơ, có chút đáng thương.

Nhưng còn cách nào khác đâu. Chuyện đã làm rồi, không thể xóa bỏ.

 

Người đã rời đi, cũng sẽ không quay đầu lại.

Chuyện Giang Văn và Từ Nguyên Khải đánh nhau ầm ĩ đến mức lan rộng ra ngoài. Dù sao thì, người thừa kế của ba gia tộc lớn Mạc, Giang, Từ từ trước đến nay vẫn luôn có quan hệ tốt đẹp như anh em ruột thịt. Đến khi sắp kế thừa gia nghiệp, lại đột nhiên xảy ra chuyện đánh nhau, làm sao không khiến người ta kinh ngạc cho được.

Mạc Hồng Huyên sau khi nghe tin tức, cho rằng đây chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ. Ba người bọn họ từ nhỏ đã có mối quan hệ cực tốt, Từ Nguyên Khải lại là người tỉnh táo nhất trong ba người, sao có thể đánh nhau được, đều đã lớn cả rồi.

Nhưng khi anh vừa cười vừa nói chuyện này với hai người kia, anh chỉ nhận lại được sự im lặng.

Mạc Hồng Huyên lúc này mới lờ mờ nhận ra có điều không ổn. Mối quan hệ giữa ba người bọn họ đã xảy ra vấn đề. Gần đây anh bận rộn với công việc gia đình, không để ý đến bạn bè. Bây giờ hồi tưởng lại, đột nhiên phát hiện giữa bọn họ đã một thời gian không liên lạc.

Nếu chuyện đánh nhau là thật, Giang Văn và Từ Nguyên Khải nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Tình anh em nhiều năm vẫn còn đó, Mạc Hồng Huyên không thể khoanh tay đứng nhìn sự việc cứ như vậy tiếp diễn. Anh lập tức dẫn theo Ấn Tiểu Hạ, hẹn hai người bạn ra ngoài gặp mặt. Giang Văn và Từ Nguyên Khải ban đầu không đồng ý, nhưng Mạc Hồng Huyên hiếm khi bày ra thái độ cứng rắn, hai người đành phải chấp nhận.

Trên xe, Ấn Tiểu Hạ lo lắng hỏi: “Sao lại thế này, hai người họ sao lại đánh nhau vậy?”

Mạc Hồng Huyên nhíu mày nói: “Không rõ lắm, tin tức ngày hôm đó đã bị người phong tỏa.”

Nội dung cụ thể anh không điều tra ra được. Mạc Hồng Huyên không nghĩ nhiều, cho rằng hai nhà sợ mất mặt nên đã ém nhẹm chuyện này xuống. Giang và Từ gần đây cũng không có xung đột lợi ích gì, cho dù có xung đột lợi ích, cũng không đến mức thượng cẳng chân hạ cẳng tay, vậy thì chỉ có thể là chuyện riêng tư. Lát nữa gặp mặt hỏi một chút là rõ.

Mạc Hồng Huyên là người khởi xướng buổi tụ tập, đến nhà hàng trước tiên. Anh gọi vài món ăn mà mọi người thích, cùng Ấn Tiểu Hạ chờ hai người kia đến.

Giang Văn và Từ Nguyên Khải gần như là sát giờ mà đến, người trước người sau bước vào. Hai người đều mang vẻ mặt nặng nề, chào hỏi Mạc Hồng Huyên xong, liền ngồi xuống hai bên, coi như đối phương không tồn tại.

Mí mắt Mạc Hồng Huyên giật giật. Lúc nhìn thấy người trước, anh còn đang nghĩ, có hiểu lầm thì nói rõ ràng là được. Đến khi thấy người sau, anh biết tình hình không ổn rồi. Mâu thuẫn giữa hai người nhìn dáng vẻ không hề nhỏ.

Thôi thì cứ thăm dò tình hình đã. Anh bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên bàn, lại gọi thêm mấy chai rượu ngon.

Mạc Hồng Huyên nói: “Nguyên Khải, A Văn, chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm. Gần đây ai cũng bận nên không có thời gian liên lạc. Hôm nay nhất định phải xả hơi cho thật thoải mái.”

Giang Văn và Từ Nguyên Khải thần sắc nhàn nhạt, tùy ý gật đầu.

Trong lòng Mạc Hồng Huyên càng thêm bực bội. Nhưng anh không thể xông lên hỏi thẳng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trước tiên gợi lại những chuyện vui vẻ trước kia để làm không khí bớt căng thẳng. Biện pháp này có hiệu quả không tồi.

Vài phút sau, không khí trong phòng riêng đã hòa hoãn hơn, không còn cứng đờ như ban đầu.

“...Tôi còn nhớ lúc mấy đứa mình mới học bơi, A Văn không dám xuống nước, kết quả là Nguyên Khải cậu lén lút đứng sau lưng, đạp một phát xuống hồ.” Mạc Hồng Huyên cười nói.

Giang Văn tặc lưỡi, nói: “Lúc đó tôi thật sự rất sợ nước, cứ lo mình sẽ bị sặc. Cái cảm giác đó khó chịu lắm.”

 

 

Từ Nguyên Khải nói: “Đó là cách nhanh nhất.”

Đúng lúc này, Ấn Tiểu Hạ thuận thế nói: “Thì ra A Văn hồi đó sợ nước hả. Em thấy hồi cấp ba anh hay ra bể bơi, còn tưởng anh thích bơi lội từ nhỏ chứ.”

Đây chỉ là một câu chuyện phiếm bình thường, nhưng Giang Văn lại không tiếp lời như mọi khi, mà chỉ nhìn cô một cái đầy cảm xúc, rồi sau đó thu hồi ánh mắt.

Từ Nguyên Khải, người luôn giỏi hòa giải, cũng chọn cách im lặng.

Bầu không khí lại lần nữa đình trệ.

Ấn Tiểu Hạ ngớ người ra. Cô không hiểu phản ứng của hai người sao lại như vậy. Từ khi bốn người quen nhau hồi cấp ba, với tư cách là con gái, cô luôn được ba người kia chiếu cố. Cho dù sau khi cô đi làm, cũng vẫn vậy.

Giang Văn sẽ không lơ lời cô nói, Từ Nguyên Khải sẽ không bỏ mặc cô rơi vào tình huống khó xử. Trước mặt người ngoài thì kiêu ngạo, nhưng với cô thì ngược lại vô cùng chu đáo.

Hiện tại là cô đã nói sai ở đâu sao?

Ấn Tiểu Hạ luống cuống nhìn về phía hôn phu.

Mạc Hồng Huyên cũng không ngờ rằng Ấn Tiểu Hạ lại bị làm lơ, rốt cuộc không nhịn được nói: “Hai người rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì vậy? Có hiểu lầm hay vấn đề gì thì cứ nói ra, cùng nhau giải quyết không tốt sao?”

Giang Văn nhìn cặp vợ chồng sắp cưới đang ngồi cạnh nhau. Bọn họ trông thật xứng đôi, nhưng đoạn nhân duyên này vốn không nên có, nó được xây dựng trên sự hy sinh của Vân Xu.

Từ Nguyên Khải cũng nghĩ như vậy.

Hai người bọn họ đều biết mọi chuyện đều là do lỗi của bản thân. Nhưng con người vốn là sinh vật kỳ lạ như vậy. Cho dù ý thức được sai lầm ở bản thân, cũng vẫn không nhịn được mà tìm nguyên nhân ở người khác.

Vân Xu ban đầu tuy rằng không được bọn họ chào đón, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể hòa hợp. Nhưng khi Ấn Tiểu Hạ xuất hiện, khi cô chen chân vào mối hôn ước giữa Vân Xu và Mạc Hồng Huyên, Vân Xu dần dần trở thành vai ác trong câu chuyện tình yêu của người khác.

Trở thành đối tượng mà bọn họ căm ghét.

 

 

Ba người đàn ông đều từng tổn thương Vân Xu, còn Ấn Tiểu Hạ trông có vẻ vô tội, nhưng lại đoạt đi vị hôn phu của Vân Xu. Bây giờ nghĩ lại, quan niệm trước đây của bọn họ đã quá mức đương nhiên, một chiều gán cho Vân Xu cái mác ác nhân, coi Ấn Tiểu Hạ là bên yếu thế cần được bảo vệ.

Vân Xu muốn tố cáo việc Ấn Tiểu Hạ giả gái, bọn họ liền cho rằng cô không biết điều, tâm địa bất chính. Nhưng đứng ở góc độ của Vân Xu, người hôn phu đã đính ước từ nhỏ lại ở chung phòng ngủ với một người con gái xa lạ, ăn ở mọi thứ đều cùng nhau, ai mà chịu nổi.

Chỉ tiếc là bọn họ tỉnh ngộ đã quá muộn.

Từ đầu đến cuối, Ấn Tiểu Hạ đều được bọn họ bảo vệ ở phía sau, không chịu một chút tổn thương nào. Ngược lại, vị hôn thê danh chính ngôn thuận Vân Xu lại không ngừng bị nhằm vào, chịu hết ủy khuất, bị chế giễu, bị chèn ép, bị trêu chọc.

Giờ phút này nhìn khuôn mặt tươi tắn của Ấn Tiểu Hạ, nghĩ đến những gì cô đã nhận được trong những năm qua, còn bản thân đã từng có hảo cảm với cô, trong lòng hai người không nói nên lời là cảm giác gì.

Bọn họ đã lún sâu vào vũng bùn, nhưng Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ vẫn cứ như trước.

Giang Văn thở dài một tiếng, nói: “Không có gì đâu, A Huyên, cậu đừng nghĩ nhiều. Qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”

Anh nghĩ, dù sao cũng không thể để người anh em cuối cùng cũng đi vào con đường lầm lạc.

“Cái gì mà đừng nghĩ nhiều. Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta giờ thành ra thế này, tôi sao mà yên tâm được!” Mạc Hồng Huyên nói, đột nhiên nhớ tới một lời đồn: “Có phải là có liên quan đến Vân Xu không!”

Như thể là ngầm thừa nhận, không ai lên tiếng nữa.

Ấn Tiểu Hạ nghe thấy cái tên này, tim đột nhiên nhảy lên một nhịp. Liên tưởng đến ánh mắt Giang Văn và Từ Nguyên Khải vừa nãy nhìn cô, dần dần sinh ra một cảm giác bất an. Như thể đoàn tàu đang chạy trật bánh khỏi đường ray vốn có, lao về một hướng không xác định.

Mạc Hồng Huyên đang định nói gì đó, đã bị Giang Văn chặn họng trước: “A Huyên, nếu cậu còn coi chúng tôi là bạn bè, thì đừng nói Vân Xu không phải.”

Thái độ của anh vô cùng trịnh trọng, lại còn kéo cả Từ Nguyên Khải vào cùng. Mạc Hồng Huyên không thể tin nổi mà trừng lớn mắt. Ấn Tiểu Hạ siết chặt nắm tay. Thì ra, mọi chuyện thật sự có liên quan đến Vân Xu.

Anh em đều đã nói như vậy, Mạc Hồng Huyên chỉ có thể nuốt những lời định nói vào bụng, sắc mặt khó coi.

Ánh đèn hắt xuống, màu rượu trở nên nặng nề. Từ Nguyên Khải nhìn chằm chằm vào ly rượu nửa ngày, cũng không uống một ngụm. Anh khua khua ly rượu, gọi: “A Huyên.”

Mạc Hồng Huyên dời mắt sang. Từ Nguyên Khải vẫn cúi gằm mặt, ngũ quan chìm trong bóng tối, mơ hồ không rõ.

“Đừng đi gặp Vân Xu, đừng đi gặp cô ấy. Nếu không cậu sẽ hối hận.” Từ Nguyên Khải lặp lại lần nữa, như một lời nguyền rủa: “Cậu sẽ hối hận.”

Mạc Hồng Huyên chau mày. Anh thật sự không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Điều duy nhất anh có thể chắc chắn là biểu hiện của hai người kia có liên quan đến Vân Xu. Nhưng cô ta chẳng qua chỉ là một người con gái mới trở về Đông Thành không lâu, có bản lĩnh gì mà phá hoại được tình cảm nhiều năm của bọn họ chứ.

Anh vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu nổi. Cuối cùng, anh quyết định tìm thời gian đi gặp Vân Xu. Nếu cô ta thật sự giở trò âm mưu quỷ kế ly gián tình cảm ba người, anh nhất định phải tống cổ cô ta ra nước ngoài, đời này đừng hòng quay trở lại.

Bình Luận (0)
Comment