Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 302

Tần Đằng đã ở trong tù được vài tháng, cuộc sống mỗi ngày trôi qua thật tẻ nhạt và đơn điệu.

Thời gian đầu, ba mẹ anh vẫn còn đến thăm nom. Nhưng việc Tần Đằng phạm tội đã khiến các cổ đông khác trong công ty rất bất mãn. Họ phản đối việc ba mẹ anh đến thăm tù, gây áp lực khiến gia đình Tần Đằng buộc phải giảm bớt số lần thăm nuôi.

Gia đình Tần Đằng đang gặp khó khăn. Con trai thì ngồi tù, con gái là Tần Mạn Ngữ thì sức khỏe yếu ớt. Ba mẹ anh phải cố gắng giữ vững vị trí của mình trong công ty để bảo vệ gia đình.

Tần Mạn Ngữ cũng đến thăm anh được hai lần. Nhưng mỗi lần xuất hiện, sắc mặt cô đều rất xanh xao, có vẻ không quen với môi trường u ám ở đây. Thương con, ba mẹ Tần Đằng không cho cô đến nữa. Tần Đằng hiểu cho em gái, nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn bã.

Cuộc sống tù tội đã biến anh từ một thiếu gia Tần gia oai phong lẫm liệt thành một tù nhân tầm thường.

Trong tù, mọi người đều được giao nhiệm vụ lao động. Ban đầu, Tần Đằng được phân công việc đóng nút thắt. Công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ và kiên nhẫn cao, nhưng tâm trạng Tần Đằng lúc đó quá rối bời, không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Kết quả là anh bị chuyển sang làm những công việc tạp vụ nặng nhọc hơn.

Từ phân loại nguyên liệu, khuân vác, đến dọn dẹp, tất cả đều cần rất nhiều sức lực. Với cường độ công việc như vậy, Tần Đằng mỗi ngày mệt mỏi rã rời như một con chó. Anh không còn tâm trí đâu để nghĩ đến những chuyện cao siêu hay to tát nữa.

Nhiều đêm nằm trên chiếc giường chật hẹp, nhìn lên trần nhà trắng toát, Tần Đằng cảm thấy cuộc đời mình đã đi đến hồi kết. Nhưng rồi ngày hôm sau, anh vẫn phải tiếp tục công việc nặng nhọc. Thỉnh thoảng nhìn vào gương, hình ảnh người đàn ông với khuôn mặt đờ đẫn trong gương khiến anh suýt sụp đổ tinh thần.

"Không được, mình không thể cứ như thế này mãi. Mạn Ngữ vẫn đang ở bên ngoài chờ mình."

Tần Đằng cuối cùng cũng nhận ra mình phải thay đổi. Anh cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, đạt đến mức trung bình của trại giam. Nhờ vậy, anh mới có chút thời gian để suy nghĩ về những chuyện bên ngoài. Anh rất lo lắng cho sức khỏe của em gái, nhưng không thể có được bất kỳ thông tin nào, ngày qua ngày sống trong lo âu và bất an.

Hôm đó, Tần Đằng vừa làm xong việc như thường lệ thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người cai ngục.

“Hình như bên mình sắp có một nhân vật lợi hại chuyển đến phải không?”

“Anh nói cái người đó hả? Tôi cũng nghe nói rồi. Vốn dĩ người đó phải vào đây từ trước rồi, nghe đâu trên đường còn trốn trại một lần, xong lại bị bắt về.”

 

 

“Tôi cũng nghe vậy.” Một người hạ giọng nói,:“Thật ra tôi thấy hơi lạ đó. Danh tiếng của Đông ca cũng đâu có nhỏ, vậy mà dễ dàng bị bắt lại vậy. Nghe mấy người áp giải vào đây kể lại hình như hắn không hề phản kháng gì luôn.”

“Kỳ lạ thiệt.”

Tần Đằng dồn hết sự chú ý để lắng nghe. Khi nghe được cái tên quen thuộc "Đông ca", lòng anh vừa vui mừng vừa lo lắng. Đông ca lợi hại như vậy, có lẽ sẽ biết chút tin tức về thế giới bên ngoài. Nhưng anh cũng sợ Đông ca sẽ trút giận lên mình, dù sao thì Đông ca cũng bị liên lụy vào tù vì giúp đỡ anh.

"Hay là mình nên tránh mặt trước thì hơn?" Tần Đằng hiểu rõ, nhà tù không bao giờ là nơi hòa bình. Chuyện bắt nạt vẫn thường xuyên xảy ra. Anh không muốn bị Đông ca chú ý tới.

Trong những ngày tiếp theo, Tần Đằng ngoan ngoãn làm phận sự của mình, không dám tìm hiểu tin tức gì, mỗi ngày chỉ làm việc, ăn và ngủ, cố gắng không gây sự chú ý.

Nhưng có những chuyện không phải cứ muốn tránh là tránh được.

Nhà tù quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng dù nghiêm ngặt đến đâu cũng có sơ hở. Một buổi trưa, Tần Đằng vừa định bước ra khỏi nhà vệ sinh thì bị một bóng người cao lớn chặn lại. Anh run lên, lắp bắp: “Đông, Đông ca?”

Người đàn ông sẹo trên mặt im lặng nhìn anh.

Ánh mắt đó khiến Tần Đằng cảm thấy lạnh sống lưng. Anh gượng gạo nở một nụ cười khó coi: “Lâu rồi không gặp.”

Đông ca không nói lời thừa thãi, đẩy mạnh Tần Đằng trở vào trong. Dáng người vạm vỡ của Đông ca tạo cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ. Những người khác trong nhà vệ sinh thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng lùi ra ngoài, tránh bị liên lụy.

Cửa nhà vệ sinh lại một lần nữa đóng sập lại. Mọi người bên ngoài nhìn nhau, ai nấy đều hiểu rằng người mới đến này không dễ dây vào. Họ không biết Tần Đằng đã đắc tội gì với Đông ca mà lại bị chặn cửa “dạy dỗ” như vậy.

Trong nhà vệ sinh yên tĩnh chỉ còn lại hai người.

Tần Đằng nuốt nước bọt khan: “Đông ca, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Người đàn ông mặt sẹo nhìn anh từ trên xuống dưới. Đông ca vốn là người trọng tình nghĩa. Thời trẻ, Tần Đằng vô tình cứu giúp anh một mạng, Đông ca luôn ghi nhớ ân tình này trong lòng và rất sẵn lòng giúp đỡ Tần Đằng mỗi khi anh cần.

Nhưng chính vì sự giúp đỡ vô điều kiện đó mà suýt chút nữa đã hại Vân Xu.

“Lần trước cậu…” Đông ca vừa mở miệng, Tần Đằng đã vội vàng rối rít xin lỗi: “Đông ca, thật xin lỗi! Tôi thật sự không biết con nhỏ đó lại quen biết Khuyết Tư Viễn. Nếu biết trước, tôi nhất định sẽ không tìm anh.”

“Đều tại con nhỏ đó mà chúng ta mới ra nông nỗi này. Anh yên tâm, đợi khi ra ngoài, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đưa anh ra ngoài cùng, và nhất định không tha cho con nhỏ đó!”

Tần Đằng nghĩ rằng lời nói này có thể xoa dịu cơn giận của Đông ca. Nhưng anh đã lầm. Sắc mặt người đàn ông vạm vỡ càng lúc càng lạnh, nắm tay siết chặt hơn, rồi không nói một lời, đ.ấ.m thẳng vào mặt Tần Đằng.

Đông ca ra tay rất mạnh, Tần Đằng ngã nhào xuống đất, gáy đập mạnh vào nền gạch. Trong khoảnh khắc, đầu óc anh choáng váng, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ. Gò má anh sưng vù, khóe miệng rớm máu.

Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể. Tần Đằng thậm chí cảm thấy răng mình như muốn lung lay. Anh sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, không hiểu vì sao Đông ca lại đột nhiên ra tay.

Ánh mắt Đông ca rất lạnh lẽo. Ban đầu hắn không định động tay động chân, nhưng Tần Đằng lại không biết điều, dám buông lời xúc phạm Vân Xu, thậm chí còn có ý đồ xấu với cô ấy. Đương nhiên hắn phải cho Tần Đằng một bài học thích đáng.

“Cậu không được phép nghĩ đến việc làm hại cô ấy.” Giọng Đông ca đầy sát khí.

Làm hại cô ấy?

Tần Đằng chậm chạp xoay chuyển bộ não trì độn. Vẻ mặt anh lộ rõ vẻ khó tin. Lẽ nào Đông ca đang nói đến con nhân ngư mà anh vừa nhắc tới sao? Nhưng Đông ca và cô ta có quan hệ gì?

Chưa kịp phản ứng, nắm đ.ấ.m của Đông ca lại giáng xuống, không hề nương tay, mỗi cú đ.ấ.m đều nhắm vào chỗ hiểm.

Tần Đằng chưa bao giờ bị ai đánh tàn tệ như vậy. Mỗi một thớ thịt trên người anh đều đau nhức. Anh không kìm được mà cuộn tròn người lại, trông thật thảm hại và đáng thương. Cơn đau liên tục truyền đến khiến anh hoảng hốt nghĩ rằng có lẽ c.h.ế.t đi còn dễ chịu hơn lúc này.

Trận đòn roi đơn phương kéo dài cho đến khi cai ngục nghe tin tức chạy tới, khống chế Đông ca lại. Lúc này, Tần Đằng đã đau đến không thể đứng dậy.

 

 

Tần Đằng biết Đông ca là một người nguy hiểm ngay từ đầu. Nhưng anh không ngờ sự nguy hiểm đó lại phản tác dụng lên chính mình.

Sau khi vết thương của Tần Đằng lành lặn, anh cũng không được sống những ngày yên ổn. Vụ ẩu đả lần trước đã có kết quả, thời hạn tù của Đông ca lại bị kéo dài thêm, nhưng Đông ca vẫn không hề hối cải.

 

 

“Tần Đằng, tôi đã giúp cậu rất nhiều việc, ân tình đó sớm đã trả hết. Nhưng chuyện cậu dám muốn làm hại cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.”

Tần Đằng từng nghĩ rằng ngồi tù là điều khổ sở nhất trong cuộc đời. Nhưng giờ đây anh mới phát hiện ra rằng, so với ngồi tù, điều khổ sở hơn chính là có một người trong tù luô nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh không được yên ổn. Dù Đông ca không còn trực tiếp ra tay, nhưng hắn ta sẽ sai khiến những người xung quanh liên tục nhằm vào Tần Đằng.

Ngay cả những bạn tù cùng phòng với Tần Đằng cũng bắt đầu giở trò. Họ cố ý va vào anh khi đi ngang qua, nửa đêm đánh thức anh, cô lập anh.

Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, Tần Đằng đã nhanh chóng tiều tụy đi trông thấy. Anh thậm chí không còn tâm trí để nghĩ đến Tần Mạn Ngữ nữa, chỉ mong sao cuộc sống của mình có thể dễ chịu hơn một chút.

Cuối cùng cũng có một ngày, Tần Đằng không thể chịu đựng được nữa. Anh kể hết những dày vò mình phải chịu cho ba mẹ, khóc lóc thảm thiết cầu xin họ giúp đỡ. Anh không muốn ở lại nơi này nữa, dù phải chuyển đến một nhà tù khác cũng được.

Ba mẹ Tần Đằng cũng đau lòng nhìn con trai: “Tiểu Đằng à, không phải ba mẹ không muốn giúp con, mà là ba mẹ không có đủ lực lượng. Cố gia đã xa lánh chúng ta rồi. Cố Tư Thành đã lâu rồi không tìm em gái con.”

“Khuyết Tư Viễn… căn bản không cho chúng ta cơ hội tìm người. Thật sự là ba mẹ không còn cách nào khác nữa rồi.”

Tần Đằng cúp điện thoại, sắc mặt thất thần. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Anh chỉ muốn em gái có một cơ thể khỏe mạnh thôi, tại sao lại rơi vào bước đường cùng này?

Vì sao chứ?

Anh chậm rãi xoay người, nhìn về phía cánh cửa sắt dẫn vào hành lang phòng giam, cảm giác bất lực lại một lần nữa ập đến.

Khuyết Tư Viễn và Thiệu Dương cố gắng che giấu chuyện liên quan đến nhân ngư, nhưng cuối cùng vẫn bị Vân Xu phát hiện ra điều bất thường.

Bình Luận (0)
Comment