Đương nhiên, lúc đó anh Triệu còn cảm thấy đỡ lo, bây giờ phiền toái đến rồi, đã hứa với fan rồi thì cũng không có cách nào rút lại, fan đều đang ngóng trông.
"Vậy bây giờ cậu tìm một người yêu đương, còn kịp không?" Anh Triệu ngây ngô đưa ra một ý kiến tồi tệ.
Kê Phi Bạch lặng lẽ nhìn anh ta, ánh mắt ấy như đang nhìn một kẻ ngốc có ý tưởng kỳ lạ.
Anh Triệu: "……"
Anh Triệu lại thở dài, nói sang chuyện khác: "Tôi nhận được một lời mời tham gia chương trình tạp kỹ ở nông thôn, vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến trạng thái gần đây của cậu, lại chưa nói dứt khoát."
"Phi Bạch, nếu không tìm thấy cái loại tâm tình yêu đương đó, hay là cậu thử đến gần gũi với thiên nhiên xem sao? Chẳng phải người ta vẫn nói nghệ thuật bắt nguồn từ tự nhiên sao?"
Kê Phi Bạch sửa lại: "Là bắt nguồn từ cuộc sống."
Anh Triệu xua tay nói: "Đều giống nhau thôi, cuộc sống ở nông thôn chẳng phải là gần gũi với tự nhiên sao? Thế nào, cậu có muốn nhận lời không?"
Kê Phi Bạch suy tư về lời đề nghị của đối phương, gương mặt tuấn tú càng thêm vài phần trầm tĩnh.
Anh Triệu cảm thán, dù đối phương không có tài năng âm nhạc, chỉ dựa vào gương mặt này thôi cũng có thể gây dựng sự nghiệp trong giới giải trí.
Một lúc lâu sau.
Siêu sao ca nhạc trẻ tuổi nói: "Được."
……
Trấn Hòa Uyển.
Đêm khuya, trong nhà trưởng trấn.
Người đàn ông mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi, trông thật thảm hại: "Ba, ba giúp con đi mà! Con thật sự đã đường cùng rồi!"
Ông trưởng trấn già nua quay người đi, không muốn nhìn mặt con, nói: "Con lập tức rời khỏi thôn đi, ba sẽ không đồng ý yêu cầu này!"
Miệng nói lời vô tình, nhưng tay ông trưởng trấn lại đang run rẩy.
Người đàn ông không thể tin nổi nói: "Vì sao? Yêu cầu này không quá đáng mà, chỉ là đến đây quay một chương trình tạp kỹ thôi, quay xong sẽ đi ngay, có lợi cho trấn nhỏ chứ sao! Chúng ta có tiền kiếm! Trấn nhỏ cũng có thể nổi tiếng nữa!"
Ông trưởng trấn thở dài một tiếng nói: "Mặc kệ thế nào, ba cũng sẽ không đồng ý."
Lòng người đàn ông nặng trĩu.
Ông trưởng trấn nói: "Con và mẹ con rời khỏi trấn đã mười mấy năm rồi, nhiều chuyện ở trấn nhỏ con không rõ lắm đâu. Ba chỉ có thể nói ba không đồng ý đều có nguyên nhân của nó, con... đừng dây dưa nữa."
Người đàn ông đau khổ nói: "Ba, ba muốn nhìn con cả đời gánh nợ nần sao? Con thật sự sắp không thở nổi rồi, cầu xin ba giúp con đi, chẳng lẽ ba muốn nhìn đứa con này đi chịu c.h.ế.t sao!"
Người đàn ông là con trai của trưởng trấn, mấy năm trước vẫn luôn theo mẹ sống ở bên ngoài, rất ít liên lạc với cha. Lần này vì đầu tư thất bại, nợ nần chồng chất, không thể không nghĩ mọi cách để trả nợ.
Anh ta đã nhắm mắt tới cái trấn nhỏ của cha mình. Nơi đây dựa núi gần sông, phong cảnh rất đẹp. Theo mắt nhìn của anh ta, nơi này hoàn toàn không thua kém những địa điểm trên TV.
Theo anh ta biết, phàm là những gia đình được chương trình tạp kỹ lựa chọn đều có thể nhận được không ít tiền. Chỉ cần ngôi nhà nào trong thôn được chọn, trưởng trấn nhận được tiền, thì khoản nợ của anh ta có thể nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Nghĩ ra được cách, người đàn ông lập tức chạy tới chỗ đoàn làm phim, đưa ảnh chụp cho 《Sinh Hoạt Nông Thôn》. Đoàn làm phim cũng thực sự rất hài lòng, sau đó cuối cùng lại vướng ở chỗ trưởng trấn, ông không đồng ý cho đoàn làm phim đến.
Người đàn ông nóng nảy, nhỡ đâu thời gian càng kéo dài, đoàn làm phim tìm được những gia đình khác trong thôn thì sao? Đến lúc đó anh ta sẽ không lấy được tiền.
Ông trưởng trấn nhìn ra tâm tư của con trai, "Những người dân khác trong thôn cũng sẽ không đồng ý."
Trấn của họ có một bí mật cần bảo vệ, cho nên không thể tiếp nhận bất kỳ chương trình tạp kỹ hay đoàn làm phim nào.
Người đàn ông không ngừng cầu xin, thậm chí còn quỳ xuống đất.
Ông trưởng trấn cuối cùng vẫn mềm lòng, dù sao ông cũng là một người cha, không thể trơ mắt nhìn con trai khổ sở giãy giụa, "… Ba sẽ thương lượng với mọi người, con về trước đi."
Người đàn ông mừng rỡ khôn xiết, cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng.
Vân Xu cử chỉ tao nhã, mọi động tác đều toát lên vẻ đẹp, ngắm nhìn cô ăn cơm cũng là một niềm thích thú. Dì Vương thầm cảm thán, ai có thể ngờ rằng cái trấn nhỏ tàn lụi này lại sinh ra một con phượng hoàng vàng.
Nếu không biết Vân Xu lớn lên ở trấn này từ nhỏ, dì chắc chắn sẽ nghĩ đây là tiểu thư nhà giàu nào đó đến chơi. Có người thật sự sinh ra đã khác biệt.
Vân Xu thong thả dùng xong bữa sáng.
"Xu Xu à, dì về trước đây." Dì Vương nhanh nhẹn thu dọn hộp cơm, ân cần dặn dò, "Trưa làm xong cơm, dì sẽ nhờ Hiểu Quân mang qua cho cháu. Nếu cháu có việc gì, ngàn vạn lần đừng chịu đựng một mình, phải gọi điện thoại cho chúng ta, biết chưa?"
Dì lo Vân Xu ngại làm phiền mọi người mà tự mình chịu đựng.
Sau khi người lớn trong nhà Vân Xu qua đời, không ít người trong trấn đã đề nghị nhận Vân Xu về chăm sóc, nhưng tất cả đều bị từ chối. Cô nói không thể cả đời làm phiền người khác, nào biết người trong trấn ước gì cô làm phiền họ cả đời.
Cuối cùng, sau nhiều người bàn bạc, Vân Xu ở lại nhà mình, người dân trong trấn thay phiên nhau chăm sóc cô, mỗi tuần một lần.
Vân Xu muốn đứng dậy tiễn dì, nhưng bị ngăn lại.
"Cháu cứ ngồi đi là được." Dì Vương nói.
Vân Xu chỉ đành khẽ gật đầu: "Dì Vương đi thong thả ạ."
Dì Vương nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Yên tâm, những người lạ kia đến đây cũng chỉ ở lại một thời gian thôi. Đợi họ đi rồi, trấn nhỏ của chúng ta lại có thể trở lại bình thường."
"Cháu hiểu rồi ạ."
Tiếng bước chân chậm rãi rời xa, phòng khách vốn hiếm khi có chút hơi người lại trở về vẻ tĩnh lặng ban đầu. Trong không gian rộng lớn, Vân Xu một mình ngồi lẻ loi, dáng người dị thường mảnh mai, trông có chút đáng thương.
Một lúc sau, cô chống tay vào bàn đứng dậy, mò mẫm đi về phía bếp, chuẩn bị đun một ấm nước sôi.
Vân Xu bị mù từ nhỏ, trải qua bao nhiêu năm như vậy, cô đã sớm quen với cuộc sống không ánh sáng. Tuy rằng trong sinh hoạt có những việc phức tạp cô không làm được, ví dụ như nấu ăn, nhưng những việc nhỏ đơn giản như đun nước, cô có thể tự mình giải quyết, chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Cô lập tức đi đến bên bếp, cầm ấm đun nước đổ đầy nước. Tất cả đồ đạc trong nhà đều được sắp xếp ở những vị trí cố định, như vậy người mù như Vân Xu mới có thể miễn cưỡng sống một mình.
Cẩn thận cắm điện xong, Vân Xu ngồi trên ghế chờ nước sôi. Cửa sổ bếp đối diện với sân, bên ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo truyền đến. Qua khe cửa sổ hé mở, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.
Bây giờ đang là mùa hoa nở rộ, bên ngoài hẳn là cảnh hoa thơm chim hót, chim chóc với bộ lông sặc sỡ, muôn sắc hoa đua nở, bầu trời xanh thẳm, mặt hồ xanh biếc.
Đáng tiếc tất cả những điều đó cô đều không nhìn thấy, trước mắt cô chỉ là một màu xám xịt.
Trong căn bếp yên tĩnh, tiếng nước sôi lục bục vang lên, hết tiếng này đến tiếng khác.
Cuộc sống ở trấn nhỏ vốn yên bình, nhưng Vân Xu lại cảm thấy cô đơn trong sự yên bình này. Đó là nỗi cô đơn đã lặng lẽ ẩn sâu trong đáy lòng từ khi cha mẹ mất đi, giữa đất trời bao la, dường như chỉ còn lại một mình cô.
Nỗi cô đơn ấy ngủ đông trong tim, thỉnh thoảng lại cựa quậy, cào xé, khiến lòng n.g.ự.c cô thêm khó chịu.
Vân Xu luôn biết tấm lòng của người dân trong trấn, cũng rất cảm kích tấm lòng đó, nhưng họ chung quy đều có gia đình, người thân của riêng mình, cô vĩnh viễn không thể hòa nhập vào.
Vì không nhìn thấy, cô không thể ra ngoài làm việc, thậm chí ngay cả đi dạo, cô cũng chỉ có thể quanh quẩn ở gần nhà. Mỗi ngày cô đều mở TV, nghe một chút âm thanh bên trong. Bên trong càng ồn ào, cô càng cô đơn.
Thật muốn nhìn thấy thế giới phồn hoa kia.
Cô lặng lẽ thở dài.
Dưới tán cây lê.
Người đẹp mơ màng ngẩng đầu, trong mắt cô không thể nhìn ra thế giới sắc màu, chỉ có tịch mịch cô đơn trên bờ vai nhỏ bé.
……
Ngày phát sóng của 《Sinh Hoạt Nông Thôn》 cuối cùng cũng được quyết định, các fan vui mừng nhảy nhót, truyền bá tin tức về chương trình tạp kỹ này.