Đã quyết định xong, Việt Tinh Trì lập tức vô tình bắt lấy chiếc máy bay không người lái, cười nói: "Ngại quá, tôi muốn tạm thời tắt hình ảnh đi."
Dù sao cũng không thể để người không nổi tiếng lên sóng, biết đâu lại gây ra phiền phức.
Chưa đợi người xem kịp phản ứng giận dữ, một giọng nói nhẹ nhàng như nước vang lên bên cạnh: "Anh là ai? Tại sao lại ở trước cửa nhà tôi?"
Cơ thể Việt Tinh Trì cứng đờ, theo bản năng quay người lại. Dung nhan người vừa đến rõ ràng vừa chạm đáy mắt anh và trong ống kính. Dòng bình luận trống rỗng trong một khoảnh khắc, đồng thời, nút tắt màn hình bị ấn xuống, màn hình phòng phát sóng trực tiếp tối đen.
Việt Tinh Trì ngơ ngác nhìn người con gái trước mắt, suy nghĩ trong đầu hoàn toàn ngừng lại.
Gương mặt tinh xảo không tì vết, mái tóc dài đen nhánh được buộc hờ hững, cô đứng đó, dường như linh khí của đất trời đều tụ tập trên người cô.
Việt Tinh Trì cảm nhận rõ ràng cổ họng mình khô khốc, anh khẽ hé miệng, lại phát hiện ngay cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn, chỉ có trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Vân Xu tò mò chờ đợi câu trả lời. Cô chỉ vừa đi ra ngoài một lát đã nghe thấy giọng nói lạ ở trước cửa nhà. Cô rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải giọng của người dân trong trấn.
Vậy đó là ai?
Đợi một lúc không thấy ai trả lời, Vân Xu lại nhẹ nhàng hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Việt Tinh Trì hít sâu vài hơi, lắp bắp nói: "Anh, anh đến để làm quen với em, làm bạn."
Vừa nói xong, anh đã muốn đ.ấ.m c.h.ế.t chính mình. Anh đang nói cái gì vậy? Nghe cứ như tên côn đồ ngoài đường đến làm quen ấy, chẳng giống người tốt chút nào.
Người đẹp trước mặt dường như giật mình. Tim Việt Tinh Trì đột nhiên thót lại, cô ấy sẽ không nghĩ anh có ý đồ xấu chứ?
Nghĩ đến khả năng này, cả người Việt Tinh Trì như muốn nổ tung, vẻ mặt soái khí đầy vẻ lo lắng, chiếc máy bay không người lái trong tay anh càng nắm càng chặt, điên cuồng tìm kiếm lời giải thích trong đầu.
Nhưng mà.
Khóe môi người đẹp khẽ nhếch lên, nở một nụ cười. Nụ cười ấy dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào tim Việt Tinh Trì.
Vân Xu cảm thấy người trước mặt dường như rất thú vị. Cô chưa từng nghe ai nói với mình những lời như vậy, tựa như mặt hồ phẳng lặng như nước bỗng nhiên bị một viên đá nhỏ ném xuống, nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.
Cô có dự cảm cuộc sống sau này có lẽ sẽ có chút khác biệt.
Tuy rằng không nhìn thấy dáng vẻ người trước mắt, nhưng Vân Xu có thể cảm giác được đối phương đang khẩn trương, như thể câu trả lời của cô quan trọng với anh ta vô cùng.
Vì thế cô nói: "Được thôi, vậy sau này chúng ta là bạn."
Chiếc máy bay không người lái trong tay Việt Tinh Trì "cạch" một tiếng rơi xuống đất, còn con nai trong lòng anh thì đang tung tăng nhảy múa, bay lượn trên không trung.
Lúc này anh cảm thấy ở lại đây cả đời cũng không tệ.
Niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống gần như khiến Việt Tinh Trì ngây người, một hồi lâu không nói nên lời.
Vân Xu an tĩnh đứng tại chỗ, chờ đợi đối phương trả lời, nhưng đợi nửa ngày cũng chỉ có tiếng đồ vật rơi xuống đất, có lẽ vừa rồi cô nghe nhầm, người này chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chứ không thật lòng muốn kết bạn.
Cô chần chừ nói: "Nếu em hiểu sai rồi thì thôi vậy, thực xin lỗi."
Việt Tinh Trì vừa hoàn hồn từ niềm vui bất ngờ, nghe thấy câu này lập tức hoảng loạn nói: "Không có! Không có! Là anh quá kích động."
Anh thậm chí có chút nói năng lộn xộn: "Lần đầu tiên, anh, không ngờ em thật sự đồng ý."
"Anh cho rằng em sẽ cảm thấy anh quá lỗ mãng."
Lời này nghe có chút không tự tin, nếu bị người đại diện của Việt Tinh Trì nghe thấy, chắc sẽ trợn tròn mắt, cái người từ trước đến nay luôn kiêu căng như vậy.
Vân Xu nói: "Ừm, xác thật rất lỗ mãng."
Việt Tinh Trì quýnh lên, muốn biện giải cho mình.
Vân Xu lại nói: "Bất quá em cảm thấy anh hẳn là rất thú vị."
Ý cười trong giọng nói của cô khiến Việt Tinh Trì lập tức choáng váng, ánh mắt cũng không biết nhìn đi đâu, trên tai cũng ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên anh được một cô gái mình thích nói là thú vị.
Hận không thể chạy ba vòng quanh trấn nhỏ.
Việt Tinh Trì càng nghĩ càng hưng phấn, đang chuẩn bị nói gì đó thì nụ cười trên khóe miệng cứng lại. Chuyện mà anh vừa nãy vì quá hưng phấn mà xem nhẹ, rốt cuộc hiện ra trước mắt.
Người con gái trước mặt đẹp đến tựa như ảo mộng, đôi mắt vốn nên lộng lẫy như sao trời lại không có ánh sáng.
Cô nhìn anh, nhưng trong mắt lại không có hình bóng anh.
Tim Việt Tinh Trì mạnh mẽ chìm xuống, ánh mắt chậm rãi từ trên mặt cô chuyển xuống phía dưới. Trong bàn tay trắng nõn thon dài của cô có một cây gậy giống như gậy sắt, cán màu trắng có một vòng màu đỏ ở giữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://
.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-396-my-nhan-mu-lac-buoc-vao-show-thuc-te-13.html.]
Anh nhận ra đó là gậy dò đường.
Việt Tinh Trì không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng, chỉ cảm thấy đau lòng đến lợi hại. Anh muốn hỏi cô vì sao lại không nhìn thấy, không nhìn thấy có khổ sở không, cuộc sống hiện tại có tốt không?
Một cô gái còn trẻ như vậy đã không nhìn thấy, không cần nghĩ cũng biết khó khăn đến nhường nào.
Nhưng những câu hỏi này quá mức vượt qua giới hạn với người mới gặp mặt, anh sau một lúc lâu cũng không hỏi ra lời.
Vân Xu nghiêng đầu, cảm xúc của người đối diện dường như thay đổi, nhưng cô không biết tại sao anh lại như vậy, rõ ràng vừa rồi còn rất tốt.
"Anh có khỏe không?" Cô hỏi.
Việt Tinh Trì mím môi nói: "Anh vẫn ổn."
Chỉ là trong lòng nghẹn đến muốn chết.
"Đúng rồi." Vân Xu hiếu kỳ nói: "Anh rốt cuộc là ai vậy? Trấn nhỏ của chúng em rất hẻo lánh, bình thường sẽ không có người đến. Em chỉ biết khoảng thời gian trước trưởng trấn nói, có một đoàn làm phim tạp kỹ sẽ đến đây quay chương trình, anh là người bên đó sao?"
Dì Vương dặn cô không cần mở cửa cho họ, hình dung đoàn làm phim không tốt lắm, nhưng người này vừa khéo xuất hiện ở cửa nhà, hai người nói chuyện vài câu, Vân Xu cảm thấy đối phương cũng được, không giống như dì Vương nói đáng ghét như vậy.
Có lẽ dì Vương và những người khác đã hiểu lầm.
Vân Xu vẫn rất nhạy bén trong việc nhận ra thiện ý và ác ý. Người trước mặt không có bất kỳ ác ý nào với cô, ngược lại cô còn cảm nhận được sự quan tâm của anh.
Sắc mặt Việt Tinh Trì cứng đờ, anh vậy mà còn chưa giới thiệu thân phận: "Anh là khách mời được mời đến chương trình này."
Anh nhẹ giọng nói ra tên mình. Vân Xu gật đầu, sắc mặt không đổi. Cô biết rất ít về giới giải trí, nhiều lắm chỉ cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Việt Tinh Trì đến đây còn có chút miễn cưỡng, lúc này nhìn thấy người trước mắt, niềm vui bất ngờ chợt nảy sinh. May mắn anh đã đồng ý chị Trương, nếu anh kiên quyết từ chối chương trình này, anh và cô có lẽ sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Khả năng này khiến lòng anh thắt lại.
Vân Xu khẽ nhíu mày, vậy anh thật sự là người từ bên ngoài đến trấn nhỏ. Từ nhỏ đến lớn, người ở bên cạnh cô chỉ có cư dân trong trấn. Đây vẫn là lần đầu tiên Vân Xu giao tiếp với người ngoài.