Cốc Tông đi trên đường trong trấn nhỏ, xung quanh là vô số người dân lướt qua, ánh mắt họ nhìn anh vẫn là sự phòng bị, nghi ngờ, kèm theo thái độ bài xích không thể che giấu.
Đây có lẽ là thị trấn kỳ lạ nhất mà anh từng gặp, dường như tất cả mọi người đều giữ một bí mật mà họ hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ có người ngoài đến là bị loại trừ.
Người đàn ông dừng chân, đứng trước một ngôi nhà cổ kính. Hương hoa lê thoang thoảng trong không khí khiến tinh thần anh không khỏi thả lỏng. Từ trong sân vọng ra tiếng nói chuyện khe khẽ.
Anh dễ dàng nhận ra giọng của ba vị khách quý. Giọng điệu của họ hoàn toàn khác khi ghi hình chương trình, nếu phải diễn tả thì có lẽ là mềm mỏng hơn rất nhiều.
Cốc Tông chợt cảm thấy hứng thú. Chẳng lẽ chủ nhân của ngôi nhà này thực sự có phép thuật như lời đồn trên mạng, khiến ba ngôi sao hàng đầu giới giải trí mê mẩn đến vậy?
Tuy nhiên, anh chỉ đến để xem xét tình hình. Trên đường đi, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc tạm dừng chương trình. Ba người kia cuối cùng ra sao cũng không liên quan gì đến anh.
Cổng sân không đóng mà chỉ khép hờ. Cốc Tông thuận tay gõ nhẹ, tiếng gõ thanh thúy vang vọng trong sân nhỏ.
Cánh cửa gỗ chịu lực đẩy ra sau, Cốc Tông nhìn vào trong sân.
Dưới tán cây lê trắng như tuyết có bốn bóng người, ba nam một nữ. Nhưng ánh mắt anh lại như bị hút lấy, dán chặt vào người con gái kia.
Cô dường như nhận thấy có người gõ cửa, ngước mắt nhìn ra. Khuôn mặt tinh xảo không tì vết của cô lọt thẳng vào đáy mắt Cốc Tông, giống như có hàng vạn đóa hoa đang đua nhau nở rộ trước mắt anh, chiếm trọn tâm trí anh.
Thời gian dường như trôi chậm lại. Một cánh hoa lê trắng muốt từ trên cao nhẹ nhàng rơi xuống, khẽ chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cô, rồi nhẹ nhàng đậu xuống đáy lòng anh.
Người đàn ông bình tĩnh đứng tại chỗ, vẻ u sầu trong mắt anh từng chút một tan biến, thay vào đó là màu đen sâu thẳm.
"Có khách đến sao?" Vân Xu hỏi: "Có phải là người quen của các anh không?"
Mấy ngày nay cô đã quen rồi. Ban đầu cô chỉ quen Việt Tinh Trì, sau đó Kê Phi Bạch đến, rồi Giải Dục Thành cũng đến thăm. Bây giờ lại có thêm một người nữa, cô cũng không thấy lạ.
Nụ cười của Giải Dục Thành hơi nhạt đi: "Cốc đạo, sao anh lại có thời gian đến đây?"
Vân Xu khẽ "ồ" một tiếng. Cốc đạo chẳng phải là đạo diễn của chương trình này sao? Trước đây khi trò chuyện, Việt Tinh Trì đã kể cho cô nghe về chuyện này.
Nhưng tại sao đạo diễn lại tìm đến tận cửa? Chẳng lẽ anh ấy nghĩ ba người Kê Phi Bạch lười biếng nên đến bắt người đi? Nghĩ đến đây, Vân Xu có chút lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cũng vô thức căng thẳng.
Cô rất vui khi ba người đến thăm, nhưng nếu chuyện này thực sự ảnh hưởng đến công việc thì phải làm sao bây giờ?
Kê Phi Bạch nhận ra cảm xúc của Vân Xu, trấn an nói: "Không có gì đâu, anh ở đây, đừng lo lắng."
Vân Xu gật đầu, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cốc Tông liếc nhìn ba người còn lại, một lúc sau nói: "Đến xem thử tại sao ba vị khách quý mà tôi bỏ ra một số tiền lớn để mời lại không ở địa điểm quay phim, mà lại ở trong sân nhà người khác." Ánh mắt đen láy của anh cuối cùng dừng lại trên người con gái, trong miệng anh bật ra những lời gần như không thể nghe thấy: "Nguyên nhân là ở đây."
Anh bước chân về phía trước.
Mới đi được hai bước, một bóng người cao ngạo đã chắn trước mặt anh: "Cốc đạo, có việc gì chúng ta có thể ra ngoài thương lượng, không cần thiết phải làm phiền người khác."
Việt Tinh Trì nói chữ "thương lượng" trong miệng, nhưng ánh mắt lại đang nói với Cốc Tông rằng nơi này không chào đón anh, càng không cần thêm một tình địch.
Giải Dục Thành nói: "Cậu ấy nói không sai, Cốc đạo trăm công ngàn việc, chúng ta có thể dành riêng một chút thời gian và địa điểm để tâm sự."
Cốc Tông cười nhạo một tiếng. Đây là định liên thủ ngăn anh ở bên ngoài sao? Cốc Tông nhìn về phía người con gái vẫn đang ngồi dưới tán cây lê. Cô ấy nhìn về phía này, nhưng ánh mắt lại không có một chút ánh sáng nào.
Anh dừng lại một chút: "Vốn là chuẩn bị tìm các cậu, nhưng bây giờ tôi có việc muốn tìm vị tiểu thư này."
Vân Xu chớp mắt. Tìm cô?
Nhưng cô và vị đạo diễn này căn bản không quen biết nhau.
Vân Xu vừa mới định lên tiếng hỏi dò, một giọng nói vừa kinh ngạc vừa giận dữ vang lên ở cửa sân: "Các người là ai, tại sao lại ở đây?!"
Vẻ mặt dì Vương giận dữ. Bà vẫn còn cầm một ít bánh ngọt trên tay, vốn định mang cho Vân Xu ăn, nhưng lại phát hiện trong sân xuất hiện mấy người lạ mặt, mà bảo bối mà cả thị trấn dốc lòng bảo vệ lại đang bị bọn họ vây quanh ở giữa.
Bà lập tức nhanh chân đi đến bên cạnh Vân Xu, che chắn cô ở phía sau, trong ánh mắt không hề che giấu sự địch ý.
Nhóm người này muốn làm gì? Có phải là muốn làm tổn thương Xu Xu không?
"Dì Vương." Vân Xu lúng túng nói, không ngờ dì Vương hôm nay lại đột nhiên đến. Cô vốn định vài ngày nữa sẽ nói cho bà biết chuyện cô kết bạn với khách quý của đoàn phim.
Dì Vương cho rằng Vân Xu đang sợ hãi, vội vàng vỗ vỗ tay cô: "Có dì Vương ở đây, không ai có thể làm tổn thương con được."
Bà trực tiếp coi mấy người này là những kẻ xấu bụng, thái độ vô cùng gay gắt, không cho mấy người giải thích cơ hội, bùm bùm một tràng chỉ trích.
Vân Xu muốn mở miệng giải thích, nhưng mấy lần đều bị chặn lại, nóng nảy không thôi. Cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, không biết phải làm gì bây giờ.
Việt Tinh Trì là người có tính tình thẳng thắn nhất trong bốn người. Lúc này bị người ta chỉ vào mặt giáo huấn, sắc mặt anh cực kỳ khó coi. Nhưng nhớ đến việc người dân trong trấn nhỏ luôn chăm sóc Vân Xu, anh lại nuốt ngược những lời phản bác vào trong.
Ba người còn lại cũng vậy.
Dì Vương này rõ ràng có vị trí rất quan trọng trong lòng Vân Xu, cho dù muốn phản bác cũng phải dùng cách ôn hòa hơn.
Vẫn là Giải Dục Thành tìm được cơ hội chen vào một câu, giọng điệu bình tĩnh, "Vị nữ sĩ này, tôi biết bà lo lắng cho Vân Xu nên quá kích động, nhưng hiện tại cô ấy rất khó chịu."
Dì Vương giật mình, lập tức quay đầu lại.
Quả nhiên Vân Xu đang đứng ở phía sau, vẻ mặt khó chịu.
Dì Vương lo lắng: "Xu Xu, sao vậy?"
Vân Xu khổ sở nói: "Dì Vương, họ là bạn của con, không phải người xấu."
Cô coi dì Vương như người lớn trong nhà, coi Việt Tinh Trì và những người khác là bạn bè. Cô biết dì Vương vì quá lo lắng nên mới như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất buồn.
"Được được được, họ không phải người xấu, Xu Xu đừng buồn, dì không nói nữa, không nói nữa." Dì Vương nói.
Kê Phi Bạch bước ra nói: "Tôi có thể thề, tôi không có bất kỳ ý định làm tổn thương cô ấy."
Khuôn mặt anh lạnh lùng sạch sẽ, giọng nói như băng đá vỡ vụn, thêm vào vẻ mặt nghiêm túc, rất dễ khiến người khác có thiện cảm. Ít nhất thì dì Vương lúc này đã bớt giận đi nhiều. Bà cuối cùng cũng có thời gian đánh giá mấy người này, phát hiện ra ai cũng đẹp trai, nhưng bà vẫn giữ thái độ đề phòng sâu sắc.
Vân Xu luôn được người dân trong trấn nhỏ dốc lòng bảo vệ, tính tình đơn thuần. Ai biết những người này có phải cố ý giả dạng như vậy để lừa gạt cô không.
"Rốt cuộc các người đã tìm đến đây bằng cách nào?" dì Vương nhíu mày hỏi.
Nhà của Vân Xu cách địa điểm quay phim còn rất xa.
Việt Tinh Trì mím môi: "Xin lỗi, lúc đó tôi vì tò mò nên chạy đến, mới có những chuyện sau này."
Sự chân thành trong giọng nói của anh ai ở đó cũng đều nghe ra được. Anh còn cúi đầu xin lỗi.
Việt Tinh Trì trong giới giải trí luôn thẳng thắn, cũng là người dám nhận lỗi khi sai.
Dì Vương hoảng hốt, có chút đứng không vững. Bà không có ý xấu, chỉ là quá lo lắng cho Vân Xu. Lúc này đối phương lại thành khẩn xin lỗi, bà cũng không thể giữ mãi vẻ mặt khó chịu, đặc biệt là hai người này trông còn rất trẻ.
Giải Dục Thành nói: "Nữ sĩ, chúng tôi cũng không có bất kỳ ý định làm tổn thương Vân Xu, chỉ là hy vọng cô ấy có thể vui vẻ hơn. Khi chúng tôi quen cô ấy, cô ấy luôn chỉ có một mình."
Vân Xu nói: "Dì Vương, chính con đã nhờ họ kể cho con nghe một vài chuyện bên ngoài trấn nhỏ, nên họ mới thường xuyên đến bầu bạn với con."