Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 102 - Chương 102: Thâm Trạch (102)

Chương 102: Thâm Trạch (102)
Chương 102: Thâm Trạch (102)
canvasb2d1020.pngChỉ... như vậy thôi sao?

Ninh Xu thật sự không nhận ra nàng ta? Tại sao Ninh Xu không mắng nàng ta?

Một tiểu ni cô chạy tới nói: " Sư phụ Tĩnh An, hai vị hương khách vừa nãy ra tay rất hào phóng đó, sau này chúng ta sẽ không cần chỉ ăn bánh bao dưa muối nữa!"

canvasb2d1021.pngĐêm nay, mặc dù Ninh Xu không hề nói một câu gì, thế nhưng Lương thị ℓại vẫn không ngủ được.

Nàng nhìn chằm chằm vào vành tai của Đoạn Hiển, ngạc nhiên nói: "Sau tai ngươi có một nốt ruồi đỏ này."

Sau những lời này, Ninh Xu lập tức phát hiện, lỗ tai của hắn trở nên đỏ bừng mắt thường cũng có thể thấy được, phần lưng cũng vô cùng cứng ngắc.

Làm cho Ninh Xu còn tưởng rằng mình cắn trúng lỗ tai hắn.

Nàng dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi thả ta xuống đi."
Đoạn Hiển: "..."

Đúng vậy, nếu nàng biết sợ hãi, vậy đó lại không phải là nàng.

Tất nhiên, thi thể cũng không cần bọn họ ra tay, tự có người của phái Thương Vân đến, sau khi hiểu được, Ninh Xu rửa sạch tay một lần, trông thấy hoa dại màu trắng ở góc, nàng hái xuống mấy đóa, đặt ở bên cạnh mỗi cỗ thi thể.

Đoạn Hiển hỏi: "Ngươi tiếc hận, thay cho bọn họ sao?"
Đột nhiên, Đoạn Hiển trở nên cực kì cảnh giác, hắn thả Ninh Xu xuống, bảo vệ người ở phía sau.

Bọn họ gặp phải vụ ám sát.

Nói cho cùng, thân phận của Đoạn Hiển vẫn có chút nhạy cảm, các loại thế lực và người muốn mạng hắn hẳn cũng không ít. Đối mặt với những người bịt mặt kia, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều căng thẳng, mau lẹ như gió, có uy thế như mãnh hổ.

Hắn rất mạnh.
Sau lần ám sát này, mười ngày trôi qua đều an toàn, cho đến một ngày, lại có một đợt thích khách trên thuyền hoa.

Lần này không cần Đoạn Hiển ra tay, người của phái Thương Vân đã giải quyết thích khách. Ngoài cửa sổ, tiếng binh khí va chạm kêu leng keng không ngừng, bên trong cửa sổ, hắn rót trà cho Ninh Xu, thản nhiên tự tại.

Ninh Xu nhìn chiến trường trên tàu, hỏi Đoạn Hiển: "Trước kia, một ngày ngươi phải đối mặt với bao nhiêu đợt thích khách? "

Đoạn Hiển: "Không nhiều lắm, ba đợt."
Mà sau khi rời khỏi am ni cô, Ninh Xu cùng Đoạn Hiển đi vào núi rừng hoang dã.

Khi lội qua chỗ cạn của một dòng suối, Ninh Xu xách váy hoa lên, còn nhón chân, nhưng vẫn làm ướt giày, Đoạn Hiển lập tức dừng bước.

Hắn ngồi xổm xuống rồi nói, "Ta cõng ngươi."

Ninh Xu nhìn bờ lưng rộng lớn kia, nói một tiếng cảm ơn, sau đó leo lên, Đoạn Hiển vững vàng nâng nàng xuyên qua dòng suối chảy xuôi.
Những người bịt mặt kia không đủ để hắn đánh, mấy chiêu qua đi, huyết sắc nhuộm hồng dòng suối, ném cỗ thi thể cuối cùng trong tay xuống, thân thể Đoạn Hiển đột nhiên ngây ngẩn.

Hắn không dám quay đầu lại nhìn Ninh Xu.

Khung cảnh rất đẫm máu, trên tay hắn dính mạng người, nàng...nàng sẽ nghĩ gì về hắn?

Rốt cuộc, Đoạn Hiển hít sâu một hơi, hắn quay đầu nhìn, lại thấy Ninh Xu đang lôi kéo một cỗ thi thể: "Đoạn Hiển, mau đến cùng nhau xử lý, đừng để quan phủ phát hiện. "
Nhìn mấy người kia, nàng lắc đầu: "Làm sát thủ mà, đầu treo ở lưng quần, người lấy tính mạng người khác bị người khác lấy mạng rất bình thường, huống hồ bọn họ muốn giết ngươi, cũng sẽ không bỏ qua cho ta, ta không tiếc hận, chỉ là..."

Nàng mỉm cười, nhưng không giải thích.

Đoạn Hiển lại đột nhiên có hơi hiểu được, nguyên tắc này của nàng.

Lúc hai người đi xa, gió thổi lay động mấy đóa hoa trắng nhỏ kia, làm chúng nó xoay một vòng.


Ninh Xu: "Như thế còn không nhiều."

Lúc quét dọn chiến trường, Đoạn Hiển đi ra ngoài, nhìn khẩu hình của hắn, giống như đang nói với người của phái Thương Vân, ℓưu ℓại toàn thây.

Có ℓẽ, ℓà bởi vì thái độ đối đãi với thích khách ℓần trước của nàng, chỉ ℓà nàng không ngờ được, Đoạn Hiển ℓại tiếp thu nhanh như vậy.

Bình Luận (0)
Comment