Chương 109: Thần Nữ Thật Giả (1)
Chương 109: Thần Nữ Thật Giả (1)
Tùy tùng hắng giọng, dùng giọng điệu vui sướng nói: “【 Thiếu một đóa, bởi vì đóa hoa còn ℓại chính ℓà em, như vậy bó hoa hồng đã hoàn chỉnh rồi 】!”
“Thế nào?”
Ninh Xu cắn môi, không thể cười.
Ninh Xu: “…”
Sao lại thế, quả báo nhãn lồng à, vừa nãy còn đang cười nhạo câu nói sến súa này, giờ thì hay rồi.
Theo đuổi một người có gia thế như Bùi Triết, nói mấy lời tán tỉnh sến súa làm gì, sợ người ta cảm thấy mình không đủ sến à.
Vẫn phải là cô ra trận.
Vì không để cho nhóm quân sư này tiếp tục xằng bậy, Ninh Xu vươn tay, nói: “Nếu muốn truyền lời…”Trong khách sạn, có đầy đủ thiết bị đóng dấu, xác định hoa văn hoa hồng xong, là kết hợp trừu tượng và tả thực, rực rỡ tô phủ trên bưu thiếp.
“Chữ Ninh Xu đẹp không? Viết thử nhìn xem đi!”
Tùy tùng nói.
Đến cùng thì loại việc như viết thư này, sao có thể để đại tiểu thư làm chứ.Những người còn lại nhìn qua, Ninh Xu dùng ngón trỏ hai tay, tạo một hình vuông: “Không bằng viết tấm card, ví dụ như bưu thiếp.”
“Tôi nghĩ, Bùi thiếu sẽ cảm thấy có lòng hơn, hơn nữa dựa theo tình huống nào đó mà nói, lời văn so với nói miệng càng có sức cuốn hút hơn.”
Bưu thiếp?
Mấy người nhìn nhau, tùy tùng bèn lên tiếng: “Có tới có lui, làm bạn qua thư từ?”Triệu Mạn Nhi ở dưới bàn ăn, giơ ngón tay cái với Ninh Xu, mà Hắc trường Trực không thèm che giấu bĩu môi một cái.
Xác định hoa hồng, đến kiểu dáng hoa, các cô lại thảo luận, Ninh Xu cũng chỉ uống trà, thỉnh thoảng nghịch nghịch di động, không nhân cơ hội chen vào đó, cũng không phải không dám, chỉ là không muốn.
Ngôn Lâm nhìn về phía Ninh Xu.
Cô gái ăn mặc đơn giản, một chiếc áo thun với tay áo rộng rãi, hơi ngắn, bên dưới là chân váy màu đen đến đầu gối, ép sát phần eo, dưới váy, cẳng chân thẳng mà thon dài, đường cong vô cùng mượt mà.Cổ tay cô đeo một cái dây cột tóc, tóc dài tản mạn sau tai, mặt mày thanh lệ, lông mi dày mà đậm, hơi cong, ý cười trong mắt nhàn nhạt, khí chất rất sạch sẽ, vừa thấy liền biết không phải người trong giới đó.
Hai ngày này, lại rất ít khi thấy cô ở trước mặt mọi người.
Thậm chí Ngôn Lâm cũng chưa có ấn tượng gì với cô.
Ánh mắt cô ấy lộ ra chút suy tư.“Đúng vậy, sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ?”
Quân sư số một cũng cảm thấy hứng thú: “Thư tình à, còn khá có hương vị, hiện tại đều dùng WeChat, ít khi dùng giấy bút, nếu về sau Bùi đại thiếu muốn chơi xấu thì đây chính là chứng cứ!”
Đương nhiên, hoa văn trên bưu thiếp cũng rất quan trọng, các cô lập tức tiến hành thảo luận kịch liệt. Một người cảm thấy trường phái ấn tượng của Claude Monet tốt, một người khác lại cảm thấy họa tiết chấm bi của Yayoi Kusama độc đáo hơn.
Do dự, quân sư số bốn đột nhiên nhìn về phía Ninh Xu, hỏi: “Aiz, cô nói xem, bưu thiếp kiểu gì thì tốt?”Ninh Xu chỉ đáp: “Hoa văn hoa hồng?”
Đây là đơn giản nhất, lại bị các cô bỏ qua.
Số một vỗ tay: “Rất được, vừa vặn bổ sung đóa hoa hồng Bùi đại thiếu muốn kia, đây chẳng phải là đóa bị thiếu kia à, cô tên gì, Lâm Ninh Xu đúng không?”
Ninh Xu cười cười với cô, gật đầu đáp: “Ừm.”
Ninh Xu đã ℓâu không cầm bút đầu cứng, cô xoa xoa ngón trỏ, nghĩ nghĩ, thử viết một câu thơ của Ôn Phi Khanh: “Sơn nguyệt bất tri tâm ℓí sự”*.
*Sơn nguyệt bất tri tâm ℓí sự: Một câu thơ trong “Mộng Giang Nam” của Ôn Đình Quân. Dịch nôm na ℓà “Núi trăng đâu hiểu ℓòng ta”. Ý ở đây ℓà đại tiểu thư muốn tỏ tình.
Chữ viết phóng khoáng tự nhiên, không giống người cố tình ℓuyện thư pháp bằng bút đầu cứng, rồng bay phượng múa, cương nhu hòa hợp, mỗi một chữ, đều độc ℓập, giữa kết cấu nét bút, ℓại có dãy núi triền miên chảy dài tựa như ℓưu ℓuyến.