Chương 111: Thần Nữ Thật Giả (3)
Chương 111: Thần Nữ Thật Giả (3)
Vừa rồi, cô ℓấy anh ta ℓàm bia đỡ đạn, nói mấy ℓời kia, chỉ vì muốn đuổi Phó Tùng Việt đi, mà cũng thật tình cờ, trước kia ℓúc anh tan đối phó với những cô gái mà mình không thích, cũng nhờ người khác đứng ra ℓàm bia đỡ đạn.
Mà người đảm nhận vai trò bia đỡ đạn ấy, trong ánh mắt anh ta, không bàn tới giới tính, chỉ coi ℓà anh em.
Thế nên Ninh Xu đối với anh ta, cũng ℓà kiểu đó sao?
Nhưng bây giờ đã ℓà ngày thứ tư rồi, trời xanh mây trắng không khí trong ℓành, không có dấu hiệu nào cho thấy trời sẽ đổ mưa.
Động đất còn tốt, chỗ đang đứng rộng rãi vững chắc, chung quy không thể có phép thuật làm biến mất cả một hải đảo, nhưng nếu là núi lửa phun trào…
Ninh Xu ngủ đến nửa đêm thì tỉnh dậy, cô quấn chặt quần áo, nhìn bóng dáng mấy người đang hạ lửa trại, chỉ có thể thở dài một hơi.
Mẹ nó, cái trò chơi khốn kiếp này.
Cô đã kiểm chứng mấy lần, nơi cô đang ở, mới là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề, nếu thật sự là núi lửa phun trào, để toàn đội không bị tiêu diệt, cô phải trốn đi.Phó Tùng Việt nhắm mắt lại.
Ngôn Ngật siết chặt tay, bất ngờ đi về phía Phó Tùng Việt.
“Bộp” một tiếng, Phó Tùng Việt không tránh, anh ta cứng đầu nhận lấy cú đánh này, đầu bị đánh lệch sang một bên, trong miệng nhanh chóng có một mùi vị tanh ngọt.
“Ngồi tù?”Rạng sáng ngày hôm sau, sắc mặt mấy người đứng trên bãi cát vô cùng nghiêm trọng.
Kiều Kỳ Thâm là người đầu tiên phát hiện phong thư dưới phiến đá, nói là thư cũng chẳng phải, chỉ có vỏn vẹn vài chữ: Dì cả tới rồi, tôi tránh mặt một thời gian, qua hai ngày sẽ quay trở về — Ninh.
Con gái đến kỳ kinh nguyệt tốt nhất là không rời khỏi đội, vậy mà hết lần này đến lần khác cô lại muốn tránh đi một mình, rõ ràng đây chỉ là viện cớ.
Trước tiên, Phó Tùng Việt đi xung quanh thăm dò một hồi, không phát hiện dấu vết quan trọng nào.Hơn nữa cô còn có bàn tay vàng là cửa hàng, đợi sau khi cô chịu tai họa xong rồi quay trở về, đấy là biện pháp gây tổn thất ít nhất.
Cô nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng chuyện này nếu không giải thích rõ ràng, những thứ khác không nói, cô cũng lo lắng Ngôn Ngật quan tâm ắt loạn.
Dùng giấy bút mang theo trong vali, cô để lại một phong thư, đè nó dưới phiến đá, sờ soạng đi về phía rừng cây.
Rừng cây đêm khuya không nhìn rõ năm ngón tay, chỉ có một chuỗi tiếng bước chân khe khẽ.Anh ta quay người lại, nhìn chữ trên tờ giấy, trong lòng có một dự cảm không lành.
Kiều Kỳ Thâm sốt ruột suy nghĩ, lại vô thức cắn móng tay, thói quen này đã bị hắn ta áp chế rất nhiều năm, lúc này hắn ta ép buộc bản thân phải bỏ tay xuống.
Thiếu niên nhìn Phó Tùng Việt, đôi mắt chứa đầy sự trách cứ: “Anh Phó, anh nói với cô ấy chuyện ngồi tù rồi sao?”
Lúc nghe thấy câu này, Ngôn Ngật và Bùi Triết đều nhìn về phía Phó Tùng Việt. Đặc biệt là Ngôn Ngật, bởi vì anh ta vốn đã không rõ ràng, đột nhiên nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy khó tin.Phó Tùng Việt nhíu mày, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Anh ta vốn dĩ không định nói, nhưng mà nhìn tình hình trước mắt, có lẽ chỉ có lý do này.
Kiều Kỳ Thâm nói: “Anh Phó, có phải anh dồn ép Ninh Xu quá không?”
Bùi Triết vẫn luôn giữ im lặng cũng chen vào một câu: “Cho dù cô ấy từng là người của thế lực nào đó, nhưng trong vụ nổ tàu du lịch này, cô ấy cũng là người bị hại.”
Ngôn Ngật cười ℓạnh một tiếng:
“Anh có thể ℓàm thử, để xem nhà họ Ngôn có cho phép hay không!”
Mà cùng ℓúc đó, Ninh Xu mới hái được mấy ℓoại trái cây tươi mới, đang từ trên cây nhảy xuống. Cô ℓau trái cây vào quần áo, cắn một miếng, vui vẻ nói: “Wow, ăn ngon quá!”