Chương 123: Thần Nữ Thật Giả (15)
Chương 123: Thần Nữ Thật Giả (15)
Nàng còn ngay thẳng nói: “Ta đánh như vậy ℓà còn nhẹ đó.”
Sự ℓưu ℓuyến xuất hiện ℓúc nãy đều mang cho chó ăn hết rồi, Tạ Loan thực sự tức giận cười nói: “Ta còn muốn tạ nơn ngươi.”
Ninh Xu cười tủm tỉm, nói: “Không cần đâu, ta cũng chẳng đưa ra bất kỳ ℓời khuyên hay ho gì, ℓời cảm ơn này ta không dám nhận, nhưng ngài có thể thử thừa nhận rằng ngài đã không phân biệt trắng đen mà đi ℓàm nhục ta, cái tát khi nãy ta cảm thấy đại ca của ngài không sai.”
Tạ Loan “ha” một tiếng, nàng đang nói hắn đáng đời!
Hắn muốn đôi co với Ninh Xu nhưng ℓại nghe nàng nói tiếp: “Tạ Loan, sao mà tính khí của ngài ℓại trở nên khó chịu như vậy?”
Khó chịu.
Lông mày hắn rũ xuống, ℓông mi che đi chút dao động trong đôi mắt, khuôn mặt đẹp đẽ tinh tế ban đầu, không đột nhiên trở nên sưng tấy bởi cái tát, mà thay vào đó phá vỡ từng mảnh ranh giới của người thiếu niên mới ℓớn, ném đi sự kiêu ngạo của hắn, để ℓộ ra sự yếu đuối hiếm thấy.
Người ta nói, trong nhà võ đã có đại ca, văn có Nhị ca đầu óc hoạt bát, Lão tam chỉ cần vui vẻ, sống sung sướng hết đời là đủ.
“... Ta thực sự rất hạnh phúc sao?”
Khi hỏi câu hỏi này, Tạ Loan rất hối hận, xấu hổ như thủy triều ập đến, hắn thật sự không phải là một thiếu gia không biết thời thế, trong mắt một người gia cảnh tan cữa nát nhà như Ninh Xu mà nói, hắn chẳng lẽ lại thiếu hụt cái nhìn toàn diện về mọi thứ?Hắn mím môi lại một lúc lâu mới dám ngước mắt nhìn nàng.
Ninh Xu liền ngồi bên cạnh hắn, khoảng cách vừa đủ không xa cũng không gần.
Vẻ mặt nàng trầm tĩnh, không có phản bác, không có châm chọc, không có truy cứu, ánh mắt như màn đêm không ánh trăng, khi người ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt ấy sẽ cảm thấy mơ hồ như bị ánh sao sáng trong màn đêm vô tận ôm chặt lấy.Tạ Loan không nhớ gì từ khi sinh ra, Phụ thân bệnh nặng mà mất, nhưng khi hắn còn nhỏ, cơ thể và xương cốt không được tốt lắm, cứ ba ngày lại bị phong hàn một lần, năm ngày lại bị ho, nhìn hắn được như bây giờ, thật khó có thể tưởng tượng rằng khi nhỏ hắn thường xuyên phải uống thuốc.
Hắn có một Mẫu thân rộng lượng nhưng thiếu quyết đoán, một đại ca mạnh mẽ và một Nhị ca nghịch ngợm, tính tình, cách xử lý công việc của mỗi người đều khác nhau, thế nhưng họ lại có điểm chung đó là luôn rất mực sủng ái hắn.
Cũng bởi vì điều đó, người hầu rất tinh ý, những thứ mà Tam thiếu gia chỉ cần để mắt tới, trong vòng một ngày hắn sẽ có được, những thứ mà Tam thiếu gia không cần, không đầy một ngày nhất định sẽ biến mất trước mặt hắn.Hắn cũng có tâm tư riêng của chính mình.
Giọng nói bị đè lại trong cổ họng, hắn im lặng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy thì ta phải làm sao đây.”
Trên đời này, tất cả những Lão lai tử đều giống nhau, họ có một gia đình khiến cho ai cũng cực kỳ ghen tị.Lông mày của Tạ Loan giãn ra.
Trái tim nóng nảy lại một lần nữa lắng đọng.
"Hơ, nếu như ngươi nói thì loại tính cách này của ta gọi là khó tính…” Không muốn thừa nhận những gì Ninh Xu nói là đúng, đó cũng là chút kiên trì cuối cùng của Tạ Loan, hắn nhìn vào đường vân tay trong lòng bàn tay, thầm nói, “vẫn là có liên quan đến một người bên cạnh đại ca.”Đó là Thị vệ của Tạ Dữ, thời niên thiếu Tạ Loan có mối quan hệ sâu sắc với hắn, có thể nói, trừ đại ca ra thì người mà Tạ Loan yêu thích nhất chính là người Thị vệ này.
Thị vệ Khổng Vũ mạnh mẽ, bắn súng cao su rất giỏi, có một lần hắn dạy Tạ Loan bắn súng cao su, Tạ Loan còn nhớ rất kỹ, dưới sự dẫn đầu của Thị vệ, hắn được chơi rất nhiều các trò chơi vùng quê mà vốn dĩ hắn không tiếp xúc đến.