Chương 125: Thần Nữ Thật Giả (17)
Chương 125: Thần Nữ Thật Giả (17)
Toàn bộ hành trình, hệ thống tròn mắt nhìnn.
Chưa được một tiếng kể từ khi thông báo nhiệm vụ nhưng bên phía hậu trường đã quyết định hoàn thành nhiệm vụ!
“Tinh, chúc mừng người chơi đã đạt thành tựu [tuyển thủ ngốc nghếch thâm niên]!”
Hai mươi bốn giờ? Ninh Xu hỏi: “Chẳng ℓẽ các cậu định cắt xén thẻ thông quan à?”
Kiều Kỳ Thâm nheo mắt, ánh mắt tính toán: “Không cần đưa tiền đâu.”
Ninh Xu: “…” Đúng rồi, mời tôi ăn cơm tù vui mà đúng không.
Cô dời mắt tiếp tục nhìn về phía xa xa.
Sóng càng dập dờn hơn, thời tiết là lạ, Ninh Xu đang uống trà kìm cơn say sóng lại, cứ thấy không đúng chỗ nào.Hệ thống vội vàng nói: “Không không không, chúng tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp! Có điều thẻ thông quan vẫn chưa chuẩn bị xong, người chơi phá vỡ kế hoạch nên chúng tôi cũng bất ngờ lắm, chắc chắn hai mươi bốn tiếng sau sẽ có!”
Ninh Xu: “Ồ, vậy cảm ơn.” Cô thăm dò hệ thống, dùng từ “các cậu”, hệ thống đã trả lời là “chúng tôi”.
Quả nhiên trò chơi chó chết, lấy góc nhìn như thượng đế để quan sát toàn bộ hành trình của cô.
Cô duỗi người.Phó Tùng Việt cúi đầu, cầm hành lý giúp cô gái đứng trước Ninh Xu, cô gái đó ngạc nhiên. Anh ta đi đằng trước, dường như hoàn toàn không thèm để ý đến Ninh Xu.
Ninh Xu: “…”
Sáng nay trời rất đẹp, nhưng đi thuyền suốt hai tiếng đồng hồ, sóng biển dập dờn, hướng gió không cố định, thấp thoáng có tiếng sét ầm ầm.
Ninh Xu muốn uống chanh mật ong, cô nheo mắt nhìn mặt biển lấp lánh.Ninh Xu rớt lại sau cùng, bỗng nhiên gáy cô lạnh toát, bất chợt cảm giác một ánh mắt lạnh lẽo.
Dường như muốn xé toạc cô ra.
Cô ngẩng đầu thì thấy Phó Tùng Việt đang dựa vào mạn thuyền, khoanh tay, góc mặt sắc sảo, vẻ mặt bình thường như thể ban nãy là ảo giác của cô.
Ninh Xu vẫy tay với anh ta, giọng nhẹ nhàng: “Thần giữ cửa, sao cậu lại làm thần giữ cửa ở đây vậy? Giúp tôi chút này!”“Chào đàn chị.”
Cô mở mắt ra thì thấy chàng trai gọn gàng đẹp trai nhà bên đang đội mũ lưỡi trai, tươi cười để lộ hàm răng trắng bóng, nhìn cô nói: “Lâu rồi không gặp đàn chị. Điểm đến của chị là đại học F đúng không? Sau khi đến thành phố M thì đi chung máy bay về đại học F không?”
Đương nhiên thuyền sẽ không về thẳng tỉnh F nên phải đến đảo nhỏ gần thành phố rồi đổi sang máy bay.
Ninh Xu không chán ghét Kiều Kỳ Thâm, cô nói: “Được thôi, bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản cho cậu.”Ninh Xu xách hành lý, Triệu Mạn Nhi nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Ninh Xu tràn đầy sức sống: “Chào buổi sáng.”
Triệu Mạn Nhi thở dài, đã đến lúc này rồi, cô ấy cũng chỉ có thể tin tưởng Ninh Xu.
Lúc lên thuyền, ít nhiều gì mọi người cũng hơi trách móc, cũng có người tiếc nuối nên chụp hình lại. Ninh Xu cầm điện thoại của Phó Tùng Việt, vui vẻ làm kiểu chữ V rồi tự sướng một tấm.Bây giờ đừng nói là Ngôn Lâm, hẳn là bên phía Bùi Triết cũng mong chờ nhanh chóng về thành phố để “đưa cô ra công lý”.
Và còn Phó Tùng Việt độ hảo cảm -10% nữa.
Không cần phải xen vào, hoàn toàn không cần phải xen vào, cô không muốn mất trắng trong phụ bản này.
Dựa theo thông tin thông báo trong nhóm cái đuôi nhỏ, bảy giờ sáng ngày thứ hai, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời vàng rực rỡ trốn sau áng mây màu lam nhạt, không khí sáng sớm rất tươi mát.
Tiếng bước chân rầm rầm rầm vang ℓên trên boong tàu, mặt Triệu Mạn Nhi xanh mét, hoảng ℓoạn cực kỳ, thậm chí chân cô ấy còn đang run ℓẩy bẩy, thấy Kiều Kỳ Thâm ở đây, cô ấy cắn môi. Ninh Xu đành phải đẩy Kiều Kỳ Thâm ra, tiện thể thấy máy nghe ℓén đã tắt rồi, mới hỏi: “Chuyện gì?”
Cảnh tượng bất ngờ này chỉ xảy ra trong vòng năm giây.
Cùng ℓúc đó, tiếng thông báo vang ℓên trong não Ninh Xu:
“Tinh, chào mừng người chơi mở khoá bản đồ bí mật cấp S [Đảo hoang (đảo nghỉ phép)]. Mong người chơi hãy ℓưu ý thông báo nhiệm vụ sinh tồn!”