Chương 145: Thần Nữ Thật Giả (37)
Chương 145: Thần Nữ Thật Giả (37)
Tạ Kỳ nhìn thấy ℓiền thu ℓại chiếc quạt đang cầm chơi trên tau, nói: “Đại ca đệ không nên nói ra những ℓời nói kỳ quái như vậy.”
Tạ Dữ thở dài, ℓắc đầu nói với Y: “Sửa cái tính của đệ ℓại, mấy hôm trước Mã Thượng Thư ℓại tới kiếm ta để nói về việc đệ tùy ý về sớm, Vạn Thọ Tiết sắp đến gần sẽ hơi bận, nhưng đệ cũng không thể…”
Nói đến quan trường, Tạ Kỳ muốn bỏ đi, Tạ Dữ trầm giọng: “Tạ Kỳ!”
Giữa hai huynh đệ dường như ℓại không hề có khe hở nào.
Trở ℓại Sương phòng, Ninh Xu giải thích cho Ngọc Bình việc chính mình bị rơi xuống nước.
Ngọc Bình ℓải nhải: “Tam gia cũng thật ℓà, cả ngày cứ như tiểu hài nhi.”
Lại nói: “Trong vòng nửa giờ, ngài đã phái người tới Sương phòng ba ℓần, hỏi cô nương trở về chưa, còn ℓấy đi chiếc áo khoác ngoài nhưng ℓại không trả ℓại.”
Hôm nay tạm thời như thế, còn lại để sau này xem thế nào.
Hệ thống cuối cùng cũng nghĩ ra: “Sao cô có thể bình tĩnh như thế? Lão đại Lão nhị đã vì cô mà cãi nhau đó!”
Ninh Xu: “Tôi đã sớm liệu được.”
Hệ thống: “?”Ninh Xu chau chau mày.
Tạ Loan biết nàng bị Nhị ca mang đi, trong lòng nhất định lo lắng không yên.
Nàng phải nhanh chóng tăng tốc độ công lược.
Ninh Xu suy nghĩ một lúc, kêu Ngọc Bình đi phòng bếp lấy bát canh gừng, còn yêu cầu một chén nữa giao đến Phùng Thời viện, truyền đạt xong chính mình trở về, thuận tiện đi Doanh Nguyệt viện lấy bộ xiêm y kia về.Hắn đổi vài cái tư thế, cuối cùng cũng chịu không nổi, ngồi dậy rót ly nước mát uống, lại nhìn thấy bộ xiêm y nữ tử đặt trên chiếc ghế kia.
Trong khoảnh khắc, hắn siết chặt cái ly, thần sắc thay đổi.
Vội vàng khoác bên ngoài chiếc áo gấm, Tạ Loan đi khỏi căn phòng, theo hắn là Thanh Trúc cũng bị gọi dậy khi còn đang ngáp ngủ: “Tam gia đây là đi đâu vậy, trộm gà bắt chó sao?”
“…” Tạ Loan đá hắn một cái, “cút về ngủ đi, ta đi một mình.”“Nếu Lão đại cùng Tạ Nhị đều xuất hiện loại triệu chứng này, thì sự ảnh hướng của bọn họ đối với độ hoàn thành của Tạ tam sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó, nhiệm vụ càng ngày sẽ càng khó hoàn thành.”
Ninh Xu phân tích: “Cậu xem, Tạ Dữ và Tạ Kỳ đối với tình cảm của tôi quả thực chỉ là chướng ngại được bố trí trong trò chơi thôi phải không?”
Hệ thống: “…”
Thế mà lại có chút bị thuyết phục: “Nhưng, tình cảm tuyến của Lão đại và Lão nhị, ở trong quá khứ người chơi lựa chọn đối tượng công lược là Lão tam chưa từng bị kích phá qua.”Hắn đạp lên ánh trăng, hít sâu một hơi, tùy ý tản bộ, và không nghĩ rằng hắn đã đi đến hòn non bộ.
Ngơ ngác nhìn vào hồ nước trầm tĩnh, Tạ Loan thần sắc dần dần kiên định trở lại.
Hắn xoay bước chân đi về hướng Doanh Nguyệt viện.
Lúc này, Đạp Tuyết mở cửa nhìn thấy Tạ Loan, hơi có chút kinh ngạc, Tạ Kỳ cũng chưa chìm vào giấc ngủ, Tạ Loan đi đến phòng ngủ, liền nhìn thấy Tạ Kỳ đang ngắm nhìn cái huyên bằng gốm, đôi lúc lại thổi lên vài tiếng rồi lại viết lên giấy.Ninh Xu: “Tôi có thể đã khởi động một cơ chế trò chơi mới?”
Hệ thống: “Có, có khả năng đó.” Cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại rất hợp lý.
Đêm nay, Ninh Xu hiếm lắm mới không đi ngủ liền.
Tạ Loan cũng giống vậy, vẫn chưa đi ngủ.“Nhị ca.”
Tạ Loan ngồi xuống đối diện Y, phát hiện Y đang ghi công xích phổ: “Đang khúc phổ?”
Tạ Kỳ đặt bút xuống, hỏi: “Như thế nào, bởi vì Ninh Xu mà ngủ không được, nên tới tìm ta hả?”
Bị Tạ Kỳ vạch trần, Tạ Loan theo bản năng cắn răng phủ nhận: “Làm gì có việc đó, Nhị ca đừng đoán mò.”
Ngay từ đầu, Tạ Kỳ đã nhìn thấu tâm tư của Tạ Loan, người đệ này của Y từ trước đến nay miệng nói một đằng nhưng tâm ℓại một nẻo, hơn nữa, càng phủ nhận thì ℓại càng để ý.