Chương 147: Thần Nữ Thật Giả (39)
Chương 147: Thần Nữ Thật Giả (39)
Cốt ℓõi của trò chơi ℓogic chính ℓà tất cả những khác thường đều không chỉ ℓà sự khác thường bình thường, nếu không cũng không cần để nàng biết, nhất định ℓà đang nói ℓên điều gì đó.
Nàng suy nghĩ một chút, ℓại nằm ℓên giường đi ngủ.
Như vậy, đi vào giấc mộng của hắn để xem đi.
Hắn vốc một nắm cát trong tay, khẽ mở các ngón tay ra, cát chảy như nước, đột nhiên biến mất giữa các kẽ hở ngón tay.
Đột nhiên trong bầu không khí mơ hồ có một sự dao động nhỏ, ngay sau đó, giống như chạm vào một cơ quan nào đó, nước biển bắt đầu xáo động, bóng cây lắc lư, ánh mặt trời nóng bỏng, tầng mây cũng thay đổi.
Nam nhân híp đôi mắt màu máu của mình, nhìn về phía trước- Cô nương kia giống như một làn gió mát chậm rãi đi xuống thế giới này.
Nàng mang theo “sự sống”.Trong khoảnh khắc đó, thế giới vạn vật trở nên sống động, sáng rực lộng lẫy.
Chỉ thấy nàng dẫm lên trên mặt đất, mở to hai mắt, trong khoảnh khắc đối diện vơi hắn, nàng hơi kinh hãi.
Nam nhân chuyển động tứ chi, chậm rãi đứng dậy và đưa tay về phía nàng, trên bàn tay rộng lớn vẫn đang nắm một ít cát, chúng cứ thế rào rạt rơi xuống từ giữa kẻ hở ngón tay, bị gió thổi đi.Toàn thân hắn từ trên xuống dưới, bao gồm năm ngón tay hắn đều vô cùng sạch sẽ, không dính bụi trần.
Ninh Xu cẩn thận đánh giá hắn.
Lần trước rời đi quá vội vàng nên nàng chỉ nhớ rõ đôi mắt màu máu của hắn, bây giờ nhìn lại, có thể thấy được dung mạo hắn vô cùng anh tuấn, đôi mắt thâm thuý, sống mũi cao gầy, đôi môi mỏng hơi trắng bệch, càng khiến người ta để ý đến ánh mắt xinh đẹp của hắn.Ở đây không có khái niệm thời gian, hắn chỉ có thể phán đoán ra đã một ngày một đêm trôi qua từ sự chuyển động chảy ra của hạt cát.
Hắn lại vốc một nắm cát nữa, lặp đi lặp lại động tác buồn tẻ không thú vị này.
Nhưng tư thế của hắn không hề thay đổi.Ở trên bờ cát, nàng để lại một chuỗi dấu chân.
Sau khi đi đến trước mặt hắn, Ninh Xu mới đứng yên, chỉ nghe hắn lẩm bẩm: “Ngươi còn nợ ta một chuyện.”
Ninh Xu: “?”Ninh Xu ngẩn người, không hiểu ý tứ của hắn, nàng chỉ vào mình: “Ngươi bảo ta đến đó sao?”
Cũng may nam nhân này vẫn có thể hiểu được, hắn phát ra một tiếng từ sâu trong cổ họng: “Ừm…”
Dù sao trong mộng hắn cũng không thể làm tổn thương mình được, Ninh Xu hít một hơi thật sâu, nàng đi về phía hắn.Chỉ là hắn cũng đẹp giống như một tác phẩm điêu khắc.
Thời gian dừng lại ở trên người hắn động thành vực sâu, hắn không có hơi thở trần gian, đôi mắt màu đỏ tươi kia giống như ánh hoàng hôn, mang theo dư vị lạnh lùng hoang vắng của mặt trời săp lặn.
Lúc này, hắn đang vươn tay về phía nàng, cứ thế dùng đôi mắt màu máu kia lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng mấp máy môi, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hắn cúi người xuống, dùng ngón trỏ, nghiêm túc chọc chọc vào gò má nàng.